Trình Mộ Nhàn nhịn xuống nỗi kích động muốn đánh Lục Hựu Bạch một trận: "Thần thiếp hiện tại đang quản việc bếp núc của Thượng thư phủ, thần thiếp không giống như Bệ hạ còn có hai mươi bốn cục giúp đỡ".
Thì ra là thế, Lục Hựu Bạch hiểu ra liền rất hào phóng thả Trình Mộ Nhàn rời đi.
Ngay khi Trình Mộ Nhàn chân trước vừa rời Cần Chính Điện, Trình An Bác chân sau đã bị Lục Hựu Bạch gọi vào cung kiến giá.
Lục Hựu Bạch dựa vào trên giường, tay chậm rãi lật một trang sách, Thịnh Thái đứng ở bên cạnh chờ phân phó.
Mà đằng kia, Trình An Bác cứ quỳ trên mặt đất không lên tiếng, bởi vì không có sự cho phép đứng lên của Lục Hựu Bạch nên hắn không dám đứng dậy.
Cho đến khi Lục Hựu Bạch lại lật thêm một trang sách nữa, Trình An Bác mới nghe thấy tân quân hỏi một câu: "Thê tử của Trình Thượng thư đã qua đời từ lâu, chuyện trong phủ cũng không thể để một mình Hoàng Hậu bận rộn mãi đi".
"Trẫm muốn ban thưởng cho Thượng thư một mối hôn sự, Trình Thượng thư cảm thấy thế nào?".
Lục Hựu Bạch chỉ giống như đang nói một chuyện rất bình thường, thế nhưng Trình An Bác lại cảm thấy nặng tựa ngàn cân: "Tạ ơn Bệ hạ hậu ái, chỉ là vi thần cùng phu nhân phu thê tình thâm, thực sự không nghĩ đến chuyện tái giá tục huyền".
Trình An Bác nói đến là thành khẩn, nhưng Lục Hựu Bạch lại nhớ ở kiếp trước, Trình An Bác đã từng dâng một quyển sổ gấp nói muốn lập thiếp thất Lạc thị ở trong phủ lên làm chính thất.
Đáng tiếc, lại bị Hoàng Hậu giận dữ ngăn cản.
Tuy rằng kiếp trước hắn đúng là nhìn Hoàng Hậu không thuận mắt, nhưng đây vốn là chuyện gia sự nhà người ta, hắn cũng không thể tùy ý làm chủ nên đã phái người đi hỏi ý tứ của Hoàng Hậu.
Lục Hựu Bạch nhớ rõ Trình Mộ Nhàn đã bác bỏ rất dứt khoát, bởi vậy, chuyện đó liền không giải quyết được gì.
Bây giờ Trình An Bác lại nhấc lên phu thê tình thâm, làm cho Lục Hựu Bạch chỉ cảm thấy châm chọc.
Giờ phút này, Trình An Bác là không dám lập kế thất.
Thứ nhất, cái vị trí phu nhân chính thất này hắn là muốn để lại cho Lạc thị.
Thứ hai, Trình Mộ Nhàn giờ đã là Hoàng Hậu, vào lúc này mà lập kế thất, đó chính là bày ra sắc mặt cho Trình Mộ Nhàn nhìn.
Về tình về lý, Trình An Bác tất nhiên sẽ không đồng ý.
Trên thực tế, Lục Hựu Bạch có thể tùy ý chỉ hôn cho một nữ tử nào đó để nàng ta gả vào Thượng thư phủ, nhưng hắn chung quy là cố kỵ Trình Mộ Nhàn.
Hắn sợ Trình Mộ Nhàn sẽ vì thế mà phiền chán hắn.
Nhưng nếu Thượng thư phủ không lập kế thất, chẳng lẽ sau này lại để một thiếp thất thực sự nắm quyền chưởng quản sao?
Điều này cũng quá không hợp quy củ rồi.
Lục Hựu Bạch suy nghĩ hồi lâu mới đổi sang một câu khác: "Nếu Thượng thư đã nói thế, vậy trẫm cũng không làm khó ngươi nữa".
"Người tới, dâng trà".
"Tạ Bệ hạ".
Quỳ trên đất có chút lâu nên khi đứng dậy, Trình Thượng thư suýt nữa vấp ngã.
Lục Hựu Bạch nhìn ở trong mắt, nhưng không nói gì.
Còn bên Thượng thư phủ, đó lại là một khung cảnh hoàn toàn khác với trong cung.
Khoảng thời gian này, trên dưới Thượng thư phủ đều rất kính trọng Trình Mộ Nhàn, bao gồm vị thiếp thất mới vừa vào cửa.
Vị thiếp thất này ngược lại khá là quy củ, ngày nào nàng ta cũng đến Mộ Lương uyển thỉnh an Trình Mộ Nhàn.
Rất hiển nhiên, nàng ta biết đi theo ai mới có ngày sống dễ chịu.
Hôm nay Trình Mộ Nhàn phá lệ thưởng cho nàng ta một đôi ngọc trâm, làm nàng mừng đến mức đi đường tựa như đang bay lên.
"Cẩm Thư".
Trình Mộ Nhàn đặt sổ sách trong tay xuống và hỏi một câu về sáu vạn lượng bạc.
Nàng hình như đã có một thời gian không hỏi đến chuyện này rồi.
Sau lần trước, sau khi Trình An Bác bức bách Lạc di nương phun ra sáu vạn lượng bạc nhưng không thấy kết quả gì, thì từ đó đến nay vẫn luôn không có tin tức.
Trình Mộ Nhàn cảm thấy hơi kỳ lạ nên mới gọi Cẩm Thư đến hỏi thăm.
Ai mà biết rằng ngay cả Cẩm Thư cũng không biết, chỉ nói Lạc di nương vẫn đang bị giam ở trong viện của nàng.
Là vậy sao......!Trình Mộ Nhàn đảo đảo tròng mắt, rồi ngồi thẳng người lên: "Trong nhà Lạc di nương phải chăng còn có phụ huynh?".
Trình Mộ Nhàn nhớ rõ, lúc Lạc di nương gặp xui xẻo ở kiếp trước còn liên luỵ ra hai vị thân quyến của nàng ta.
Một người là phụ thân của nàng, người kia là ca ca của nàng.
Chẳng qua cả hai người đó đều chẳng phải dạng tốt lành gì cho cam, mà đều là cá mè một lứa với Lạc di nương.
Hơn nữa, hai người kia vì cứu lấy mạng sống của mình đã khai ra mẹ đẻ Lạc di nương có xuất thân là nữ tử thanh lâu.
Nàng sắp vào cung rồi, cũng có nghĩa Thượng thư phủ sau này sẽ không do nàng chưởng quản nữa----- Cho dù như vậy, nàng cũng sẽ không cho