Ninh Viên Viên:"Ha"
Ninh Khanh đơ người tại chỗ, vừa đau vừa mất mặt.
Đám người làm không dám tiến lại gần, vừa buồn cười vừa sợ sệt, một số người muốn lên đỡ cô ta nhưng ánh mắt của Ninh Viên Viên quá đáng sợ nên đành phải lơ đi
Ninh Viên Viên cúi người, ngồi chồm hỗm, khuôn mặt hiện rõ sự châm chọc nhưng vẫn giả vờ đáng thương nhìn cô ta:"A, chị ngã mạnh như vậy tôi lo cho nền nhà sẽ vỡ mất"
Ninh Khanh dường như gần mất hết bình tĩnh, tay nắm thành quyền, bây giờ cô ta muốn xé nát bộ mặt của Ninh Viên Viên.
Cô ta ngẩng đầu lên là đụng ngay khuôn lạnh lùng của cô, khuôn mặt kề khá gần chỉ cách nhau hơn 10 cm
Ninh Viên Viên mỉm cười, thì thầm nhỏ giọng vào tai cô:"Đau lắm à?".
Cô chậm rãi vuốt tóc Ninh Khanh tựa như đang vuốt v e con chó, kề sát tai nhỏ giọng nói:"Vậy thì tôi sẽ khiến cô sau này càng đau đớn hơn"
Cô ta lập tức cả người đơ cứng, lạnh lẽo không nói nên lời.
Sợ hãi xen lẫn tức giận chồng lên nhau, khuôn mặt xinh đẹp trở nên méo mó:"Cô....!!"
"Cái gì mà ồn ào vậy?"
Một giọng đàn ông cắt ngang, Ninh Viên Viên khuôn mặt điềm tĩnh liếc qua
Ninh Chí Đức
Ông ta hiện tại đang đứng trước mặt cô, Ninh Viên Viên nhẹ nhàng đứng lên.
Khuôn mặt mừng rỡ của Ninh Khanh nhanh chóng xuất hiện, một giây sau trở nên đáng thương nằm lì ở đó
Ninh Chí Đức mặt không biểu tình nhìn cô, ánh mắt hiện lên sự xa cách lạnh lùng.
Đáp lại ánh nhìn đó của ông là cặp mắt phượng xinh nhướn lên, trong mắt thể hiện lên sự khinh thường trào phúng không che giấu, Ninh Chí Đức xém nữa mất bình tĩnh, chậm rãi nói:"Đột nhiên sao hôm nay lại về?"
Đối diện với câu nói này, Ninh Viên Viên càng trở nên khinh thường, một người nhanh chóng đỡ Ninh Khanh đứng dậy, cô ta làm bộ đau khổ đôi mắt đẫm lệ, Ninh Viên Viên trợn mắt muốn cười
Cô chậm rãi hất tóc, vai nhún nhún:"Vậy là con không được về?"
Cô hỏi ngược lại ông ta, vẻ mặt của Ninh Chí Đức vặn vẹo, tức giận quát lớn:"Hỗn xược"
Đám người làm trở sợ hãi, không khí biệt thự trở nên im lặng, Ninh Khanh tâm tình vui vẻ như nhìn thấy người gặp họa, Ninh Chí Đức gằng giọng:"Vừa trở về đã gây chuyện thì còn thể thống gì, mau xin lỗi chị mau lên"
Ninh Khanh cười thầm, ngoài mặt tỏ vẻ cao thượng nói:"Ba, con không sao.
Dù sao em ấy cũng không cố ý".
Nói xong giả bộ lau nước mắt
Ninh Viên Viên nén cười
Nhìn cô ta diễn như cô có cảm giác giống như nhìn một con hề
Biểu tình cô lạnh lùng nhìn Ninh Chí Đức, nhếch miệng cười nhẹ:"Tại sao tôi phải xin lỗi?"
Ông ta tức giận lớn giọng:"Mày xô chị mày té như vậy mà còn không nhận!"
Ninh đút tay vào túi quần, hôm nay cô mặc chiếc quần jean đen ống rộng lưng cao, làm thân hình cô trở nên thon thả, Ninh Viên Viên đưa mắt nhìn:"Đẩy ngã? Xin hỏi người cha tôn quý đây thấy tôi đẩy ngã người khác à?"
Ông ta tức giận không nói nên lời;"Mày ăn nói cho đàng hoàng đi!"
"Thế ông cũng ăn nói cho đàng hoàng chút, có bằng chứng thấy tôi đẩy ngã cô ta"
Ninh Viên Viên nhìn xung quanh, thấy có một chiếc camera chỉa về phía cô, Ninh Viên Viên thấp giọng cười:"Hình như ở đây chúng ta có một nhân chứng"
Ninh Viên Viên nhìn thẳng vào camera, mọi người đồng loạt nhìn theo cô.
Ninh Chí Đức cứng họng, Ninh Khanh trợn tròn mắt
Không khí trong biệt thự lại im ắng
Cố Như Hằng từ đâu xuất hiện, lên tiếng:"Hoá ra là hiểu lầm, bỏ qua đi"
Ninh Viên Viên nhìn bà ta, đôi mắt trở nên đáng sợ:"Sao đã bỏ qua được, ít nhất tôi cũng phải nhận lời xin lỗi từ ai đó chứ"
Ánh mắt cô di chuyển về Ninh Chí Đức, ông ta lập tức phát giác được, lập tức nổi giận chỉ tay vào cô:"Cái thứ mất dạy!"
"Làm sai thì phải nhận sai".
Cô chậm rãi cười:"Không thể tránh tội được, không đáng mặt người lớn"
Cố Như Hằng đen mặt:"Ninh Viên Viên con quá đáng lắm rồi!"
Cô nhướn mày:"Ninh Viên Viên? Gọi thuận miệng quá nhỉ, mọi người nên học cách gọi tôi là Tần phu nhân đi"
Ninh Chí Đức tức giận ôm ngực, miệng quát lớn:"Mày...!Mày....!"
Cô ra vẻ suy tư:"Gì đây, tức giận đến đau tim à.
Ba à con nhớ không nhầm ba đâu có bệnh án đau tim đâu nhỉ, hay lời con nói làm ba cảm động quá à?"
Căn biệt thự lập tức rơi vào sự im lặng, Ninh Chí Đức đột nhiên hết đau tim
.....
"Ha"
Tiếng cười trầm thấp từ cầu thang đi lên, một người đàn ông xinh đẹp đứng trên đó, thân sơ mi trắng cùng quần tây đen lịch lãm, khiến cho nam nhân trở nên ôn nhu.
Ánh mắt người đàn ông đó dịu dàng nhìn cô, mỉm cười.
Xong nhìn đến Ninh Chí Đức, 1 giây sau ánh mắt trở nên lãnh khốc, không có độ ấm:"Gia đình anh có vẻ vui nhộn nhỉ, anh trai?"
Ninh Viên Viên cẩn thận đánh giá người đàn ông trước mắt
Anh trai, anh ta gọi Ninh Chí Đức là anh trai.
Ninh Cảnh Thiên_con trai thứ hai của Ninh gia, e trai của Ninh Chí Đức
Người thừa kế hiện tại của Ninh gia, chú nhỏ của Ninh Viên Viên.
Cô nhớ không nhầm trong tiểu thuyết có nhắc đến người này, được