Rosaleen cảm thấy quanh thân mình nhập tràn khí lạnh, cô nhìn vào đôi mắt kia, giống như bị thiêu đốt
Vừa xinh đẹp lại vô cùng diễm lệ, nhưng đẹp chính là độc.
Cô ta căn bản đối với Tần Mặc chính là e dè cùng ngưỡng mộ
Chính là cái loại ngưỡng mộ muốn đẩy người khác lên giường, chiếm làm của riêng, làm một con chó xinh đẹp bên cạnh cô ta.
Từ lần gặp mặt đầu tiên, Rosaleen cảm thấy Tần Mặc chính một người đàn ông vô cùng có sức hút
Một người đàn ông Châu Á, hơi thở toàn thân mang theo cảm giác lười biếng cùng bất cần, chính là cái loại mặc kệ sự đời
Bộ dạng ngông cuồng lại tự phụ
Nam nhân sạch sẽ lại mang khí chất cấm dục, không phải chung với cái loại đàn ông suốt ngày t*ng trùng lên não, mồm miệng th ô tục giả dối
Cô ta đã tiếp xúc với nhiều kiểu đàn ông, cái loại người như Tần Mặc chính đã từng trải nghiệm qua mấy người, nhưng đều chính ngụy quân tử giả dối, Rosaleen tin rằng dựa vào ngoại hình của bản thân chắc chắn sẽ khiến cho Tần Mặc quỳ dưới váy mình
Nhưng con mẹ cái tên này chính một tên thẳng nam chó má độc miệng
Mở miệng nói một câu liền khiến tức chết một người
Rosaleen lần đầu tiên chính là bị cái tính nết đó thu hút, tuy rằng trước đây cô ta đã từng có một vài người bạn trai là người Châu Á, cái loại ngông cuồng độc miệng như Tần Mặc chính là lần đầu
Khiến cho trước đây Rosaleen đã từng hoài nghi mị lực của bản thân không đủ, sau một thời gian tiếp xúc Rosaleen thấy Tần Mặc đối với phụ nữ nào cũng như vậy, giống như một tên nói "không" với giống cái
Cô ta còn được nghe rằng một số tin đồn nói Tần Mặc bị gay, nhưng muốn chứng minh phải hay không trong buổi tiệc do ba mình tổ chức cô đã bỏ thuốc k1ch d*c vào rượu của Tần Mặc
Tần Mặc đương nhiên lúc đó nể mặt cô mà nhận lấy ly rượu, nhưng chuyện không có gì đáng nói khi tên đàn ông đó thẳng thừng đưa ly rượu đó cho tên đàn ông khác uống trước mặt cô ta
Tên đàn ông kia bị ngấm thuốc vào suýt nữa c**ng hi3p một người phụ nữ tại bữa tiệc
Sau mọi chuyện phanh phui, cả hai bên công ty dường như chiến tranh lạnh.
Ba cô ta khó khăn lắm mới lấy lại được sự tin tưởng từ Tần Mặc, có lẽ là không dễ dàng gì
Cô ta đã bị ba trách phạt không ít
Sau một thời gian gặp lại, đứng trước mặt người đàn ông này, Rosaleen cảm thấy mặt mũi mình dường mất hết, nhưng cái cảm giác muốn độc chiếm chính là ngày một tăng lên
Mỗi ngày đều quấn lấy mình, tựa như một con trung khuyển nguy hiểm lại mê người
Hắn càng phũ phàng, thì cô càng muốn chinh phục
Nhưng trước mắt cô ta, tên nam nhân này tựa một ác quỷ, đang muốn vây vào vũng máu đỏ tươi, đôi mắt ngập tràn lãnh khốc như muốn ăn tươi con mồi trước mặt
Rosaleen không dám hé răng, một âm thanh cũng không dám phát ra
Tần Mặc thả nhẹ lực đạo, đôi mắt nhìn vào cô ta, không tia dao động hay cảm xúc chập chờn vây lấy, mà giống như đang nhìn một thứ gì đó không có giá trị
Đúng là cứng đầu đến đáng ghét mà
Hắn chậm rãi nói chuyện, đè thấp âm thanh như thì thầm:"Khuyên cô tốt nhất là nên an phận, người cha già yêu quý của cô dành cả đời để xây dựng cơ ngơi nên như hôm, hẳn là ông ta không muốn vì một vài hành động ngu xuẩn của con gái mình mà mất tất cả?"
Tần Mặc nhếch môi, gương mặt tinh xảo ẩn trong bóng tối, lời nói phát ra chính là cảnh cáo
"Cô Rosaleen nói xem có phải không nhỉ?"
Rosaleen cảm thấy bị áp bách nặng, cảm giác khó thở đến không chịu nổi, lưng dán chặt vào tường, không ngừng gật đầu chứng minh
Tà khí trong mắt Tần Mặc thu lại, hiện ra dáng vẻ ôn nhu văn nhã, một cỗ phong tình đến quyến rũ, nhẹ nhàng trầm thấp cười.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vén những sợi tóc mai của người phụ nữ, mái tóc vàng ánh kim tựa như những sợi chỉ vàng lấp lánh
Ân cần vén tóc cô ta ra bên một, hành động dịu dàng ôn nhu, người ngoài nhìn vào đều cảm thấy họ chính là một cặp tình nhân lãng mạn.
Nhưng chỉ Rosaleen mới, cô ta đang sợ hãi nhường nào
Suýt nữa dùng lực đẩy Tần Mặc ra
Tần Mặc lui ra, tạo khoảng cách cho cả, dáng người hoàn mỹ, khoác lên bộ âu phục lịch lãm, lộ ra khí chất cao quý trời sinh
Từ trong túi móc ra một chiếc khăn màu xám, chậm rãi lau những ngón tay thon dài, một loạt thao tác, hắn vứt chiếc khăn vào sọt rác.
Nhấc chân bước đi, không quay đầu lại
_____
Sau khi buổi tiệc kết thúc
Lệ Hoành Liêm lái xe đưa Tần Mặc về lại khách sạn, áo khoác đã được Tần Mặc ném qua một bên, hắn kéo mạnh cà vạt xuống, treo lơ lửng trên cổ áo sơ mi
Cổ áo bung ra hai cúc, lộ ra cơ ngực cùng đường nhân ngư rõ ràng
Hoàn toàn lộ ra bộ dáng lưu manh bại hoại không đứng đắn, Lệ Hoành Liêm liếc nhìn một cái, chỉ nhẹ nhàng chậc lưỡi:"Nãy giờ đi đâu vậy?"
Tần Mặc cầm lấy bao thuốc, dùng ngón tay gõ gõ trên cửa, Lệ Hoành Liêm hiểu ý, mở một cánh cửa xe, tấp vào một bên lề
Người đàn ông châm thuốc, khói thuốc bay ra từ cửa sổ, tay gác lên bệ cửa, dáng vẻ tuấn mỹ tự phụ, lại chính một tên đàn ông yêu nghiệt mê hoặc chúng sinh
Lệ Hoành Liêm rút một điếu thuốc từ bao thuốc trên tay Tần Mặc, khẽ châm, một nhả ra một ngụm khói xám trắng.
Sau đó ngã ngớn nhìn Tần Mặc bên cạnh:"Cô ta tới tìm cậu?"
Nghe xong, hắn chợt dừng động tác
Hắn chợt nhìn chằm chằm vào Lệ Hoành Liêm.
Anh ta chợt rùng một cái, lập tức xua tay:"Uy, đừng hiểu lầm, chỉ là thấy trên người cậu có mùi nước hoa của cô ta"
Tần Mặc lười giải thích, mắt rũ xuống, ánh đèn đường hắt vào gương mặt tinh xảo của người đàn ông, ánh sáng màu vàng cam mờ nhạt, khiến cho hắn thêm ôn nhu dịu dàng
Đồng tử màu hổ phách rực rỡ, tựa như viên lưu ly phát sáng
Người đàn ông này giống như một tác phẩm nghệ thuật, duy mỹ lại vô giá.
Bế nguyệt tu hoa
Lệ Hoành Liêm trong lòng thầm quan sát, nhưng ánh mắt đã trở nên phức tạp, sau đó cân nhắc, tỏ vẻ tươi cười:"Chúng ta tâm sự một chút?"
Tần Mặc chợt nâng đầu, khó hiểu nhìn người đàn ông kia, đôi mắt anh ta sắc bén nhưng lại có một tia nhu hoà ấm áp, dáng vẻ thành thục ổn trọng
Cười lên trong cũng vô cùng lạnh lùng
Tần Mặc:"Ừ, muốn tâm sự chuyện gì?"
Lệ Hoành Liêm dụi điếu thuốc tàn, trong đó bọc lại trong một tờ giấy, nhét vào chỗ nào đó của xe, dùng tay nhấn nút, chiếc ghế từ từ ngã ra đằng sau, anh ta thoải mái híp mắt, nhàn nhạt nói:"Nói chuyện yêu đương của cậu chẳng hạn?"
Tần Mặc vuốt tóc, đôi mắt đào hoa lãnh nhiễm, tựa như đang cười:"Vậy thì chúng ta không có gì để nói"
Lệ Hoành Liêm chợt cười:"Thôi nào...!Không tính giới thiệu cho mọi người biết sao?"
Người đàn ông nghe xong, cũng nhàn nhã nghiêng đầu, lông mi dài rũ, tạo một cái bóng lờ phản chiếu trên gương mặt, ngón tay thon dài khẽ lướt trên màn hình di động, đưa trước mặt Lệ Hoành Liêm
Trên màn ảnh, người con gái ăn mặc giản dị ngồi trên sofa làm ổ, bên cạnh là một chú cún màu đen to lớn làm nũng, người con gái trên ảnh xinh đẹp động lòng người, gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo, mái tóc dài xõa ra.
Tuy rằng cái kĩ thuật chụp của Tần Mặc rất đáng ăn đòn, nhưng mà vẫn không thể che lấp được dáng vẻ xinh đẹp kia
Lệ Hoành Liêm chỉ nhìn, rồi không nói gì
Tần Mặc rút tay lại, tắt màn hình, ánh mắt sáng lên, nhướn mày nhìn người đàn ông kia:"Làm sao, muốn nói gì nữa không?"
Anh ta nhìn Tần Mặc, im lặng một một hồi mới cho ý kiến:"Rất xinh đẹp"
Đúng là rất xinh đẹp, một mỹ nhân xinh đẹp hiếm có, chỉ là...!Trong Lệ Hoành Liêm không biết nói gì, không phải là không biết nói gì, mà không dám khẳng định.
Dường như chính là không thể tin được
Tần Mặc liếc nhìn sườn mặt anh ta, hơi nhướn mày, cảm thấy trên mặt Lệ Hoành Liêm không có chút gì gọi là kinh ngạc cho lắm, giống như qua loa khen một cách hời hợt, nhưng hắn cũng không để ý
Màn đêm buông xuống, bầu trời tối