Tần Mặc đối với việc thân mật cùng cô như thế chính món quà lớn lao đối với hắn, cùng nhau tận hưởng hơi ấm, hai thân nhiệt cọ sát
Hắn ôn nhu vén những sợi tóc mai mềm mại giúp cô, đôi mắt như phát sáng, giọng nói như ngậm đường mật pha lẫn một tia tà khí hư ảo, nói thầm bên tai, hơi thở ấm áp như phất qua sườn mặt:
"Viên Viên, cho anh...!Được không?"
Chính ngay lúc này hắn nhận ra được giọng điệu mình có bao nhiêu gấp gáp, có bao nhiêu [email protected] muốn, d*c vọng bao lấy, nuốt trọn lí trí cùng nghị lực suốt nhiều năm qua
Ninh Viên Viên bị âm thanh kia làm cho ngứa ngáy, cô vô thức xoa lỗ tai, không nhận ra được bản thân mình lúc này có bao mị hoặc mê người hấp dẫn người trước mặt, thân hình như ngọc, mảnh mai mềm mại, bị Tần Mặc ảnh hưởng làn da trắng nõn có bao nhiêu ửng hồng
Cơ thể cô nóng rực, không biết phải do rượu hay không, nhưng sự k1ch thích này khiến cô không chịu nổi
Tần Mặc không thấy cô trả lời, tâm tình hơi kích động
Hắn đang đấu tranh giữa lí trí cùng d*c vọng.
Ninh Viên Viên đang say rượu, cô lại không biết cái gì, hắn làm như không phải chính là đang lợi dụng người ta lúc say mà giở trò cầm thú?
Người đàn ông cười lạnh, hắn trước giờ có nhiêu quân tử a?
Ninh Viên Viên vô lực vịn lên bả vai Tần Mặc, khó chịu dùng sức đẩy ra, cô chỉ biết hiện giờ cơ thể mình rất khó chịu, lại giống như bị lửa thiêu đốt, nóng đến tận lỗ chân lông
Nhưng sức lực của cô lại như mèo cào, vô tình cào nhẹ vào trái tim người đàn ông trước mặt, k1ch thích từng [email protected] muốn chiếm hữu, Tần Mặc khó khăn thở d ốc
Người trên thân hắn cọ tới cọ lụi, dùng lực đẩy hắn, Tần Mặc thở dài, bàn tay to lớn vịn eo cô, Ninh Viên Viên giống như tức giận, muốn đứng dậy, nhưng sơ ý, đùi lại cọ trúng thứ không nên cọ
Trong nháy mắt, Tần Mặc như bộc phát, mắt đỏ hoe, nắm chặt lấy eo cô
Ninh Viên Viên bị đau, nước mắt uất ức trào ra, miệng nghẹn ngào, thanh âm mê người, thút thít nói:"Hức...!buông, a, đau quá!"
Tần Mặc như bừng tỉnh, kiềm chế lửa tình trong người, ôm lấy cô gái, khảm vào mình, bàn tay nhẹ nhàng vuốt v e lưng cô, lời khẩn trương cực độ:"Ngoan, Viên Viên, xin lỗi, xin lỗi!"
Hắn cẩn thận xem đến eo cô, đỏ một mảng, Tần Mặc đau lòng, nhẹ nhàng xoa xoa giúp cô
Nhưng không biết vì, cô gái nhỏ trong lòng hắn đột nhiên bật khóc, Tần Mặc đột nhiên luống cuống tay chân, không ngừng ra sức dỗ dành.
Nhưng người trong lòng khóc đến thương tâm, hắn đột nhiên hiểu ra, Ninh Viên Viên đang cố gắng giải quyết các uất ức trong lòng bấy lâu nay không được bộc phát
Tần Mặc rũ mi, ôm cô trên đùi, nhẹ nhàng dỗ dành, lại không chê phiền phức, Ninh Viên Viên thút thít trong càng ngực hắn, thanh âm nhỏ dần, một lúc sau chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều
Hắn thả lỏng, có đau lòng không tả được, lại có chút không chịu nổi khi cô khóc như thế
Trong tâm trí Tần Mặc, Ninh Viên Viên là cô gái mạnh mẽ, trước đây như thế hắn không biết, nhưng mà, trước mặt hắn, cô lại là cô gái điềm tĩnh, sẽ nóng giận, sẽ cọc cằn, lời mắng chửi có khi nghe rất thô bạo
Cô sẽ bộc lộ cảm xúc thật sự của bản thân khi buông lỏng cảnh giác
Tần Mặc ôm cô đến phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cô trên giường, giúp cô tẩy đi lớp trang điểm nhẹ, sau đó giúp cô đắp chăn rồi ra ngoài
Trời càng lúc càng trở lạnh, Tần Mặc đi vào thư phòng của mình, chậm rãi từ tủ đồ lấy ra một chiếc hộp tinh xảo nhỏ làm bằng gỗ, hộp trang trí xinh đẹp như hộp đựng trang sức.
Hắn chậm rãi vuốt v e, đuôi mắt hơi nhếch lên, bao quanh là một vùng hồng nhạt
Môi mỏng khẽ nhấp, lại hơi đỏ, đôi mắt đào hoa bạc tình, hắn nụ cười lương bạc
Tần Mặc đi đến bệ của sổ, trời tối đen như mực, tuyết không ngừng rơi bên ngoài, sắc mặt hắn trắng bệch, môi lại hơi đỏ, tựa như một con ma cà rồng xinh đẹp đang ẩn mình trong lâu đài xa hoa
Ánh mắt thanh lãnh lại đạm bạc, từ xuống dưới đều toả ra sự cao quý lãnh diễm
Người đàn ông áp tay lên cửa kính, thủy tinh nhiễm lạnh, bàn tay hắn cũng trở nên lạnh lẽo trắng bệch, khớp xương rõ ràng, rõ ràng chính một bàn tay sinh ra đã ông trời ưu ái, từ trên xuống đều toả khí chất không ai sánh bằng, từ nhỏ đến lớn ngoại hình cùng năng lực đều ưu tú xuất xắc
Tần Mặc có chút nghi ngờ
Liệu mọi thứ có đơn thuần tự nhiên tốt đẹp?
Suy nghĩ vừa loé lên, trong thâm tâm hắn đột nhiên sợ hãi
Vậy Ninh Viên Viên hiện tại có thực sự là Ninh Viên Viên?
Tần Mặc xưa nay không mê tín, lại chưa từng nghĩ đến một vấn đề liên quan đến tâm linh.
Hắn chỉ tin vào những thứ mình nhìn thấy.
Tần Mặc biết trên thế giới này cái gì cũng có thể xảy ra, nhưng bản thân mình trải nghiệm chính là một cảm giác không nói nên lời, mơ hồ, mọi thứ đều mơ hồ đến quỷ dị
Nhìn người bên cạnh mình, Tần Mặc đã phát hiện ra Ninh Viên Viên đã thay đổi từ hắn trở về, Tần Mặc ban đầu tự lừa dối bản thân chính là cô chỉ đang giả vờ tạo sự tồn tại của bản thân trước mặt hắn
Nhưng khi gặp cô, trong mắt cô chính là sự kinh ngạc, e dè, sợ hãi
Giống như đang muốn tránh đi thứ gì đó không nên va chạm.
Tần Mặc xưa nay biết tính tình mình thực sự không tốt, ban đầu đối với cô giọng điệu có bao khinh bỉ cùng châm chọc
Nhưng khoảng vào vài ngày tiếp xúc, hắn giả vờ để bản thân mình dễ nói chuyện, sau đó nhường bộ cô...!Chính là cố ý thăm dò
Nhưng cô gái này thật ngoài sức mong đợi của hắn
Đơn thuần đến mức vô ý ỷ lại vào hắn, đến mức một động tác của cô đều khiến hắn chú ý
Mọi thói quen của cô hắn đều tự giác ghi nhớ trong lòng, như một thói quen, để ý từng ý cử chỉ, càng ngày càng trở nên tham lam muốn chiếm làm của riêng
Xưa nay chưa từng có cảm giác như thế
Nhưng hắn sẽ trở nên sợ hãi, đối với người con gái trước mắt tựa như không khí, có thể biến mất trong một khoảnh khắc ngắn ngủi
Điều này khiến Tần Mặc sẽ phát điên lên, mặc kệ Ninh Viên Viên là ai, trong thân thể nào, miễn là còn bên cạnh hắn
______
Tuyết càng phủ dày đặc
Ninh Cảnh Thiên đỡ lấy người phụ nữ đang say xỉn làm càn, người phụ nữ nửa mê nửa tỉnh, không ngừng dùng gương mặt cọ cọ trên cánh tay người đàn ông
Hắn bất chợt thở dài, ôm lấy cô gái lên, nhẹ nhàng thả lên xe, sau đó vòng qua ghế lái
Nhìn người bên cạnh mê sảng nói nhăng nói cuội, hắn chợt thở dài, dùng tay bóp nhẹ ấn đường
Vốn dĩ Tô Tình cũng không cần giúp hắn cản rượu, lại không tự lượng sức bản thân mà tự ý uống rượu điên cuồng như vậy, giờ thì hay rồi
Tô Tình chợt mở mắt, con ngươi xinh đẹp tựa như thủy tinh, linh động ngọt ngào, gương mặt nhỏ nhắn theo men say mà ửng đỏ, đột nhiên bất chợt nở nụ, đôi mắt cong cong như trăng khuyết
Mềm mại thủ thỉ gọi tên hắn;"Ninh...!Ninh Cảnh Thiên..."
Ninh Cảnh Thiên sững sốt
Người phụ nữ đột nhiên với tay níu lấy cánh hắn, nắm vạt áo, thân thể xiên xiên vẹo vẹo ngã về phía hắn, Ninh Cảnh Thiên vô thức đỡ lấy, chậc một tiếng, Tô Tình hì hì cười:"Thi...!thích anh...!Chết mất"
Hắn đối với lời tỏ tình của Tô Tình có chút kinh ngạc, mắt phượng xinh đẹp híp lại, giả vờ như không nghe thấy lời của cô
Tô Tình đột nhiên tức giận, hốc mắt đỏ bừng, miệng nhỏ không ngừng lẩm bẩm:"Anh...!Có nghe thấy không? Tôi, tôi nói là tôi cực kỳ...!cực kỳ thích anh...!Thích lâu như vậy..."
Đột nhiên khóc nức nở, tủi thân vùi mặt vào cánh Ninh Cảnh Thiên, vốn rõ ràng là thích lâu như vậy, nhưng người đàn ông lại vô tình lờ đi, một chút cảm giác mập mờ cũng không để lại
Đồ khốn khiếp...!Trứng thối!
Ninh Cảnh Thiên hoang mang, không ngừng ra sức dỗ dành, cô gái đột nhiên mượn rượu tỏ tình, lại trắng trợn vu oan cho hắn như thế, lúc này trên xe hắn khóc lóc vứt hết mặt mũi.
Ninh Cảnh Thiên đau đầu
Tô Tình đột nhiên ngừng khóc, môi nở nụ ranh mãnh
Nắm cà vạt của người đàn ông, nghiêng cơ thể về phía trước, trực tiếp cưỡng hôn Ninh Cảnh Thiên
Ninh Cảnh Thiên kinh ngạc, người phụ nữ trước mặt ngọt ngào như mật, môi mềm mại dính chặt môi lạnh lẽo của hắn, nháy mắt, ý chí hắn như bùng nổ
Muốn đẩy ra, nhưng không biết vì lại không làm được
Môi kề môi, hơi thở nóng rực quấn quanh nhau, đều k1ch thích từng sợi dây thần kinh của Ninh Cảnh Thiên.
Người phụ nữ đột lè lưỡi, li3m môi hắn
Ninh Cảnh Thiên chợt cứng người, mạnh mẽ lôi Tô Tình qua người hắn, đảo khách thành chủ, Tô Tình bị Ninh Cảnh Thiên hôn lấy, hô hấp đều khó khăn
Môi lưỡi dính vào nhau, phát ra âm thanh mê hoặc
Người đàn ông vịn lấy eo Tô Tình, cách một lớp váy mỏng manh, có thể cảm nhận được vòng eo tinh tế mềm mại chôn sau lớp vải.
Tô Tình nắm vạt áo hắn, nước s1nh lý chảy ra, phiếm mắt hồng hồng mê hoặc, câu lấy trái tim thấp thỏm của Ninh Cảnh Thiên
Quần áo chỉnh tề trên người hắn đã trở nên lộn xộn, cúc áo bung ra, lộ ra đường cơ bắp cường tráng
Rõ ràng thời tiết lạnh đến mức có thể đóng băng, nhưng nhiệt độ cả hai đều nóng bỏng như lửa, đốt chảy từng tế bào, trên hắn đổ một lớp mồ hôi
Ninh Cảnh Thiên điên cuồng ra sức hôn, cảm nhận phía trước đột nhiên không thở được, lập tức buông ra, ôn nhu hôn lên trán Tô Tình
Tô Tình khó khăn thở d ốc, ngước mắt long lanh nhìn người đàn ông, có bao nhiêu mê hoặc liền có bấy nhiêu mê hoặc
Đôi mắt Ninh Cảnh Thiên tối lại, bàn tay to lớn rượt xuống theo đường sống Tô Tình, cô ngứa ngáy vặn vẹo, miệng nhỏ phát ra thanh âm mê hoặc
Ninh Cảnh Thiên bị âm thanh đó k1ch thích đột nhiên bừng tỉnh, dùng áo khoác dài bọc lấy cơ thể Tô Tình
Chiếc xe trong màn đêm điên cuồng xuyên qua lớp tuyết, tay cầm bô lăng của Ninh Cảnh Thiên chợt nắm chặt
Điên rồi!
Đến khi Ninh Viên Viên dậy đã gần đến trưa rồi
Cô chớp chớp đôi mắt, nhìn chằm chằm vào trần nhà, dường như cơn đau đầu ập đến, nheo đôi mắt, không nhớ rõ được thứ gì
Giật mình ngồi dậy, cô từ lúc nào đã trở về?
Sau đó nhìn quần áo trên người vẫn còn nguyên, hoang mang đến mức choáng váng
Ninh Viên Viên cố nhớ lại ngày hôm qua, ngoài kí ức đang đi ăn cùng Tố Yên cô kì thực chả nhớ gì, lần mò kiếm di động, sờ s oạng một hồi cũng thấy
Ninh Viên Viên gọi cho Tố Yên, đầu dây bên kia khoảng một lúc sau mới nhấc máy
Tố Yên:"Sao thế?"
Trong đầu cô rối thành một đoàn, vắt óc suy nghĩ cũng kiếm được câu trả lời:"Tối qua...!Em về bằng cách nào?"
Cô nàng ngẩn ngơ một hồi, sau đó nói:"Bà cô của tôi ơi, em không nhớ gì hết sao?"
Cô vò mái tóc rối loạn mình, nhíu mày:"Không có a, đầu em bị rượu làm đau đến choáng váng, nhớ được cái gì chứ.
Em quên mất rượu còn có tác dụng chậm như vậy
Tố Yên mơ màng, chợt cười khẽ, tiếng cười truyền vào lỗ Ninh Viên Viên, cô khó khăn khàn khàn giọng nói:"Cười gì chứ?"
"Thực sự không nhớ gì?"
Ninh Viên Viên li3m môi khô róc của mình, khó hiểu:"Không nhớ thì tại sao hỏi chị làm gì?"
Tố Yên ra dáng nhìn thấu hồng trần, chậc chậc vài tiếng, ngón tay xinh đẹp quấn quấn lọn tóc:"Đêm qua chị đây đưa cưng về cũng không dễ dàng gì, người chồng thân mến của cưng như phát điên lên, liên tiếp gọi mấy chục cuộc, suýt nữa gọi người đi kiếm"
Ninh Viên Viên đầu óc dần thanh tỉnh, suýt nữa là cắn lưỡi:"Chị nói...!Tần Mặc sao?"
Xì một tiếng, Tố Yên cau mày;"Nói gì vậy chứ, ngoài anh ta ra thì còn ai nữa? Sau đó chị đây còn phải dùng tính mạng để đảm bảo đưa cưng về nhà an toàn, haizzz, lúc đó chồng em gọi đến, chị bắt máy giúp, sau đó nghe được giọng điệu anh ta có bao nhiêu đáng sợ"
Tố Yên kì thật cũng không nói quá, quả thật là như vậy, cô ấy không ngừng nhớ cái đêm qua, giọng điệu không giấu được cảm thán:"Sau khi đưa cưng về nhà, chính anh ta đã bế cưng trở về, nhìn bộ dạng chật vật của Tần tổng đêm qua, hẳn chịu khổ không ít, tuyết phủ đầy người chờ em trở về"
Trong đầu Ninh Viên Viên chỉ còn tiếng ong ong dữ dội, không chút ấn tượng
Cô hít một hơi, Tần Mặc từ khi nào trở về, lại còn không báo trước? Quan trọng là...!Cô để người ta lo lắng đừng chờ ngoài sương tuyết giá lạnh?
Cả người cô chợt lạnh lẽo, qua loa vài câu với Tố Yên rồi cúp máy
Tố Yên nhìn chằm chằm vào di động vài giây, tỏ vẻ không sao, nhún vai vào cái rồi bật cười
Sau đó tick vào Wechat, gửi một tin nhắn đến
Sau đó thả một biểu tượng hôn gió đáng yêu
Như thường lệ, người kia không hồi âm, Tố Yên chợt cười khổ, xoa xoa thái dương rồi ném điện thoại lên giường
Ninh Viên Viên sau khi cúp máy chính bản thân cũng chưa kịp hoàn hồn, nhanh chóng vệ sinh cá nhân sạch sẽ
Chậm rãi bước xuống lầu, phòng khách không thấy ai, Ninh Viên