Editor: Hye JinNhìn thấy bóng lưng của cô ta, Đàm Tú Phương nở một nụ cười mãn nguyện.Đàm Tú Phương cố ý kích thích Chu Tiểu Lan tìm Chu Xuân Hoa.
Bởi không giống như Chu Gia Thành có mới nới cũ.
Chu Kiến An rất có tinh thần trách nhiệm, anh ấy chưa bao giờ nghĩ đến việc bỏ rơi người vợ tào khang ở quê nhà.
Cho nên lần này trở lại là muốn đem cha mẹ, vợ, cùng với đứa em gái duy nhất chưa xuất giá mang vào thành.Dù ban đầu cả nhà rất vất vả bởi chỉ dựa vào mỗi đồng lương của anh ấy, chính là cả nhà đều chịu thương chịu khó, tiết kiệm, thực mau cha mẹ tìm được công việc quét đường, vợ anh ấy cùng Chu Xuân Hoa cũng đi vào xưởng dệt làm nhân viên tạm thời, cả gia đình dần dần ở trong thành bén rễ sinh sống, cả đời trôi qua không tồi.Chu Tiểu Lan đời trước ghen ghét cô bạn vào thành tìm được cái bát sắt.
Nếu là hiện tại biết đối phương muốn vào thành, kia không phải là ghen ghét cùng hâm mộ muốn chết đi, về nhà xác định sẽ liên tiếp xúi dục ba mẹ từ hôn để vào thành.
Khi đó có trò hay mà nhìn rồi.Quả nhiên, Đàm Tú Phương đã đoán đúng, vừa mới sắt thuốc xong, Chu Tiểu Lan đã hừng hực chạy trở về, giống y như cơn gió, một hơi chạy vào phòng bếp, lôi kéo Lưu Thải Vân nhảy đỏng đảnh lên: "Mẹ, anh Kiến An muốn mang cả Xuân Hoa, cả vợ còn có cha mẹ vào thành hưởng ngày lành.
Chờ anh hai trở về chúng ta cùng anh ấy vào thành có được không?"Lưu Thải Vân đau đầu, con gái không biết chứ bà thì rõ ràng.
Con trai trong thành cưới một nữ học sinh làm vợ, hiện giờ là giáo viên, tính tình tiểu thư, đâu có chịu hầu hạ cha mẹ nông thôn này.
Chu Gia Thành báo tin thuận tiện cấp bọn họ 4 đồng bạc nói là hiếu kính bọn họ, còn nói bộ đội phân cho hắn nhà có 2 gian phòng thôi, toàn bộ đều nói chỉ không có nói mang nhà bọn họ vào thành.
Cuối cùng nói là đợi xong việc rồi liền trở về thăm bọn họ.
Cố ý đề đến việc phân nhà mỗi hai gian phòng còn không phải là sợ bọn họ đi sao?Lưu Thải Vân thực ra trong lòng có chút không vui, đây không phải là điển hình của việc có vợ quên mẹ sao? Chính là Chu Đại Toàn đã nói, bọn họ làm cha mẹ không thể giúp Gia Thành thì thôi không thể kéo chân sau con trai, cũng đừng đi vào thành phiền toái hắn.
Bà mới tạm thời đánh mất cái ý niệm này, ai ngờ con gái nhắc tới, đây là chọc bà không vui sao?Lưu Thải Vân tức giận quát lên: "Định vào thành phố làm cái gì? Đã sắp kết hôn rồi còn nhớ thương mấy chuyện linh tinh đó, về phòng may quần áo của mình đi, đừng có để kết hôn một bộ