Editor: Hye Jin"Này, cha hắn, cha hắn ..." Lưu Thải Vân đẩy đẩy Chu Đại Toàn.Chu Đại Toàn hôm nay đi giúp hàng xóm đi nâng đá, lưng đau đến không buồn nói, nhíu mày dựa vào giường ngáp một cái: "Làm sao vậy?"Lưu Thải Vân ngồi dậy, tiến đến bên người hắn, lau lau nước mắt.Chu Đại Toàn nghe được phiền lòng, đi theo ngồi dậy: “Khóc cái gì khóc?”Lưu Thải Vân sụt sịt: "Tôi không cảm thấy thấy đau lòng cho Lập Ân của chúng ta sao?"“Lập Ân thì làm sao? Không tốt sao?" Buổi tối Chu Đại Toàn trở về, còn đi nhìn cháu trai qua một lần.Lưu Thải Vân oán hận liếc nhìn hắn: "Tốt tốt, không cha không mẹ cũng trầm trồ khen một câu tốt? Hai ta một đống tuổi lại không có bản lĩnh, về sau cho hắn được cái gì? Chờ hắn lớn lên cưới vợ khó khăn.
Lão đại vì cái nhà này số khổ mà đi rồi, Lập Ân là huyết mạch duy nhất của nó, tôi nghĩ đến đứa nhỏ này phải đi theo hai lão già chúng ta chịu khổ cả đời, còn đợi nó phải dưỡng lão chúng ta, tôi liền đau lòng."Lưu Thải Vân che ngực năm phần chân ý năm phần diễn trò.Chu Đại Toàn sau khi nghe những lời này cũng im lặng, cầm lấy tẩu thuốc trên tủ, nhét điếu thuốc vào, bắt đầu hút thuốc.Nhìn phản ứng của ông chồng, Lưu Thải Vân biết hắn nghe thấm lời của bà vậy mà vẫn không chịu hé răng, cái này làm Lưu Thải Vân buồn bực.Khi Lưu Thải Vân đang do dự không biết có nên chủ động đề cập đến vấn đề vào thành phố hay không, Chu Đại Toàn cuối cùng cũng mở miệng: "Vậy ý của bà là gì?"Lưu Thải Vân vội vàng nói: "Cha nó, ông xem làng trên xóm dưới chúng ta, nhà ai anh em đi rồi, cái còn lại không giúp đỡ? Tôi muốn cho Lập Ân theo Gia Thành vào thành ...."Chu Đại Toàn lạnh giọng quát lớn: “Đừng nói nhảm, Gia Thành vừa mới kết hôn, bà còn đem một đưa nhỏ bắt hắn mang, làm hắn thêm loạn."Lưu Thải Vân không vui, bà cảm thấy rằng Chu Đại Toàn quá mức thiên vị, không phải là thiên hướng con trai mà thiên vị luôn cô con dâu mới vào của kia.
Bà ta buồn bực quay lưng lại: "Nhà ai anh em trong nhà chết hoặc bị bắt đi, lưu lại anh em trong nhà mà không giúp đỡ em út, cháu trai cháu gái chứ? Lập Ân lên thành nhiều nhất thêm miệng ăn, một đứa con nít mới tí tuổi ăn được nhiều ít? Chí ít là vào thành mới có học đường, Lập Ân được đi học mới có tiền đồ.
Gia Thành làm quan, chẳng lẽ một đứa cháu trai duy nhất cũng chiếu cố không tốt, truyền ra ngoài người khác nghĩ thế nào? Ông nghĩ vợ mới của Gia Thành có ý kiến mà ông không nghĩ tới Lập Ân sao? Hắn đi theo chúng ta về sau có thể làm cái gì? Làm nông dân vất vả cả đời, vất vả trồng trọt, ăn không đủ no?"Câu nói cuối cùng khiến Chu Đại Toàn xúc động.
Con trai cháu trai chính là huyết mạch của hắn và là tương lai của nhà họ Chu, bà vợ hắn tuy có tư tâm nhưng lời không phải không có đạo lý, anh em vốn là nên giúp đỡ lẫn nhau.Chỉ là chuyện này phải bàn bạc với con trai, Chu Đại Toàn phun ra ngụm thuốc: "Để tôi nghĩ lại."Lưu Thải Vân rất biết trong lòng ông chồng đã dao động, đặc biệt cao hứng, chờ Chu Lập Ân vào thành rồi, bà không yên tâm cháu trai thường xuyên vào thành thăm hỏi, thời gian dài không phải thuận lý thành chương ở lại sao? Chờ con dâu sinh con bà lại chủ động chiếu cô, vậy thì không cần về quê nữa rồi?Còn đối với lão già cứng đầu này, một mình ở nông thôn xem hắn sống được bao lâu? Không có ai giặt giũ, nấu nướng cho hắn, hắn cuối cùng còn