Ba người Sở Nhiên ngồi khoanh tay trầm mặc nhìn nam nhân anh tuấn cao lớn không chút hình tượng mà lang thôn hổ yết ăn hết tô cơm to, nồi xương hầm bí đỏ ngoài xương ra thì cặn cũng chẳng còn, thậm chí đĩa thịt kho tiêu đến cả nước kho cũng không còn.
Khóe miệng run rẩy kịch liệt, Lý Tinh rốt cuộc nhịn không nổi mà hỏi "Rốt cuộc anh nhịn đói bao lâu rồi vậy?"
Quân Ân ngẩng mặt lên từ chén cơm trông như ngọn núi nhỏ, anh ta giơ hai ngón tay, miệng lúng búng nói "Hai ngày.
Tôi chạy từ Phúc Thâm đến đây."
Nhẩm tính trong lòng, Lý Tinh ngờ nghệch nhìn anh ta đầy khó hiểu mà hỏi "Từ Phúc Thâm đến đây cũng chỉ tốn có nửa ngày chạy xe thôi mà.
Anh làm gì mà chạy đến tận hai ngày vậy?"
Trừng mắt nhìn cô gái nhỏ trước mắt hỏi mãi không thôi, Quân Ân nuốt xuống thức ăn rồi nói "Sau khi dịch bệnh kì lạ bùng phát thì quân đội cố khuyên người dân ở im một chỗ và đã cho phong tỏa các trạm thu phí để ngăn người chạy nạn.
Nhưng người dân đều điên cuồng hướng ra thành phố mà chạy đi khiến các con đường ùn tắc, muốn thoát cũng thoát không được, tôi phải thật vất vả tìm một con đường nhỏ để thoát ra a."
Nói xong Quân Ân còn tự thấy bản thân thông minh biết bao, dù bị đói hai ngày nhưng ít nhất còn tìm được bạn tốt Thẩm Dục, bằng không Quân Tử Lộ chắc chắn không để anh ta sống yên.
Có lẽ trước mặt có một người phàm ăn, trông khí thế ăn uống kia khiến Sở Nhiên sinh ra chút hứng thú ăn uống, hắn trước con mắt của bao người lấy từ trong không gian ra một phần bánh mousse đào chậm rãi ăn từng miếng, hờ hững nói "Phong tỏa thành phố là một quyết định ngu ngốc."
Nếu chỉ là một dịch bệnh lây lan bình thường thì phong tỏa thành phố là quyết định đúng, nhưng đây là bệnh độc tang thi, đường lây nhiễm có rất nhiều.
Phong tỏa thành phố chính là chặn đường sống của người sống sót trong thành phố, những người trong thành phố may mắn thì có thể gặp người sống sót khác mà kết thành tổ đội cùng nhau sinh tồn, xui xẻo thì chỉ có một mình táng thân trong miệng tang thi hoặc bị vây đến chết đói chết khát.
Nhưng có lẽ vì bị thứ gì đó làm cho kinh hách mà ba người kia không chú ý đến trọng điểm câu nói của hắn, Lý Tinh nhìn chằm chằm phần bánh trên tay hắn, nghiêm túc hỏi "Anh Sở, anh làm như thế nào mà biến ra được cái bánh này vậy?"
Hạ mắt liếc nhìn cô, lại nhìn đến hai đại nam nhân mắt sáng rực nhìn mình rồi quyết định đại phát từ bi phổ cập khoa học một chút.
Hắn nói "Đây là không gian, một loại dị năng đặc biệt có thể mở ra một không gian độc lập để cất trữ đồ."
Hai mắt Lý Tinh sáng như đèn pha, cô chạy vội vào phòng bếp khiêng một bao gạo năm mươi cân (25kg) ra đặt lên bàn trà, hướng hắn trông mong nhìn.
Sở Nhiên rất hiểu ý mà thả ra một sợi tơ tinh thần lực, tinh thần lực vươn ra cuốn lấy bao gạo, trong chớp mắt bao gạo liền biến mất.
Quân Ân trợn to mắt nhìn chỗ trống trước mặt mình, anh ta đưa tay sờ đi sờ lại mấy lần rồi kinh nghi bật thốt "Biến mất rồi?!"
Hai mắt Lý Tinh càng sáng, cô nói với hắn một tiếng rồi liền chạy đi lấy tất cả lương thực mình tích trữ được để hắn cất hết vào không gian.
Bình tĩnh duy nhất có lẽ là Thẩm Dục, y hạ mắt trầm tư suy nghĩ, qua một lúc thì nhìn hắn hỏi "Cậu là người duy nhất có được năng lực này sao?"
Đem một miếng bánh nhỏ thơm thơm béo ngậy ngọt ngào bỏ vào miệng, hắn híp mắt thỏa mãn rồi