Việc Sở Nhiên có được dị năng khiến ba người Thẩm Dục, Quân Ân cùng Lý Tinh đột nhiên nhiệt tình với việc khám phá xem bản thân liệu có dị năng gì không.
Bọn họ thử mọi cách để khiến bản thân lộ ra dị năng, người đầu tiên nhận ra sự thay đổi của mình là Thẩm Dục, y khi đó đang thử tập trung khiến não bộ suy nghĩ dẫn phát năng lượng tới lòng bàn tay, sau vài lần thì quả thật có một dòng thiểm điện nho nhỏ chạy qua cánh tay y rồi ở nơi lòng bàn tay ngưng kết ra một tia tử lôi to như ngón út.
Lúc đó Sở Nhiên cũng không khỏi thầm khen đối phương môt tiếng có thiên phú, nhưng hắn tuyệt nhiên sẽ không nói ra.
Trước kia hắn đều là dựa vào biểu hiện tang thi đối với mình thì cũng mất vài ngày mới phát hiện ra và học cách sử dụng.
Quân Ân và Lý Tinh nhìn thấy mà đều nóng lòng muốn thử, mãi đến khi đêm khuya thì Quân Ân mới tạo ra một đốm lửa nhỏ như ngọn nến.
Lý Tinh nhìn anh ta vui mừng đến sắp điên thì trong lòng không hiểu sao đặc biệt rầu rĩ, Sở Nhiên thấy thế thì thiện tâm nhắc nhở cô.
"Dị năng không cố định là sẽ xuất hiện dưới dạng vật chất như lửa, lôi, đất hay nước.
Có một số dị năng đặc biệt như không gian, nó không phải là vật chất thật mà chỉ có thể dựa theo nguyên lý không gian để lý giải nó."
Lý Tinh nhìn hắn mà trông mong hỏi "Ý anh Sở là em tìm sai hướng rồi sao?"
Sở Nhiên gật đầu, dị năng giả hệ tinh thần lại đi dùng cách của một đám chỉ biết phóng cầu lửa, phóng lôi điện thì không sai mới lạ.
Sau đó hắn nghe thấy Lý Tinh vỗ đùi cái đét mà khẳng định nói "Vậy em nhất định là dị năng giả hệ lực lượng rồi! Chẳng trách sức lực em lại lớn hơn trước kia a!"
Sau khi khẳng định còn thêm câu cảm thán, Thẩm Dục nhìn vẻ mặt Sở Nhiên nhìn cô như một đứa thiểu năng trí tuệ liền biết là Lý Tinh lại nói sai rồi.
Mà quả thật như Thẩm Dục nghĩ vậy, Lý Tinh nói bản thân là dị năng giả hệ lực lượng trong khi cô thật sự là dị năng giả hệ tinh thần, việc này trong mắt Sở Nhiên không khác gì một pháp sư tự nhận mình là đấu sĩ cả.
Thở dài một hơi có chút bất lực, Sở Nhiên nói "Nhìn thẳng vào tôi."
Lý Tinh ngoan ngoãn nhìn hắn, cô lại nghe hắn nói tiếp "Tập trung tất cả tinh thần mà nhìn, cô nhìn thấy gì?"
Lý Tinh nghe lời mà dùng tất cả tâm trí của bản thân mà nhìn chẳm chằm hắn, qua một lúc dưới sự tò mò của Thẩm Dục cùng Quân Ân thì mọi thứ trong tầm mắt cô trở nên sắc nét hơn, thậm trí có thể quan sát xa hơn, nhưng mà đặc biệt cô thấy một thứ.
Cô thấy được xung quanh Sở Nhiên là rất nhiều thứ giống như sợi tơ nhện, chúng có màu đen tuyền như ngọc thạch và màu bạch kim lấp lánh như bụi kim cương.
Nhịn không được mà đưa tay muốn sờ thử, nhưng thứ kia như có cơ chế tự bảo vệ mà đánh nên tay cô một cái, một cảm giác đau đớn ấp đến.
Không phải đau đớn trên da thịt mà là từ sâu trong linh hồn, nằm tận trong não tủy khiến cô đau đến đổ một thân mồ hôi
Hắn xem đó là một bài học dành cho cô, nói "Đấy là tinh thần lực, lần sau đừng tùy tiện chạm vào tinh thần lực của người khác, bằng không cô sẽ bị đánh thành đứa ngốc đấy."
Sắc mặt Lý Tinh trắng bệch, cô gật đầu coi như bản thân đã