Tá An Hủy trong óc hỗn độn nghĩ, lại đột nhiên phát giác mình đã can dự quá nhiều, Liễu Dĩ Hân làm sao thì liên quan gì đến mình. Tò mò làm chi, tò mò hại chết mèo! Tốt nhất nên cùng chị ấy bảo trì khoảng cách mới là thượng sách.
Tá An Hủy bắt buộc chính mình không suy nghĩ nữa, với tay cầm lấy quyển <Tiên Kiếm Kỳ Hiệp>, chuyên tâm đọc. Nàng xưa nay yêu thích bổn văn này, nhưng không hiểu gì cái gì, tự nhiên cảm thấy nữ chủ quá ngốc nghếch đi, nam chủ hai lòng bội bạc, là cái tra nam, cư nhiên vẫn yêu thích hắn?
Nàng ném đi quyển sách, ánh mắt nhịn không được rơi vào trên thân Liễu Dĩ Hân. Đầu óc nàng khả năng xảy ra vấn đề rồi, làm sao cũng không cách nào xem nhẹ nữ nhân kia được.
Chính là, ước chừng qua nửa tiếng thời gian, Liễu Dĩ Hân đột nhiên xoay người nhìn nàng, ánh mắt vô cùng cổ quái. Ngay sau đó, đối phương chợt đứng lên, thong thả ung dung hướng nàng đi tới, thẳng tắp đứng ở trước mặt nàng, dùng một loại ánh mắt thực chuyên chú nhìn nàng.
Tá An Hủy giật mình đứng dậy, theo quán tính lùi lại, liền bị Liễu Dĩ Hân ép sát vào tường. Lập tức cỗ hơi thở quen thuộc phả vào mặt nàng, mang theo hương vị tuổi trẻ trong veo, lại có một hương thơm nhàn nhạt rất đặc hữu, làm Tá An Hủy nhịn không được nhớ tới, kiếp trước Liễu Dĩ Hân tắm xong cũng là như vậy, trên người không dùng nước hoa, lại tự nhiên tản ra một cỗ hương vị thanh ngạo khiến người mê say.
Lông mày dài nhỏ, ánh mắt sáng quắc, cái mũi cao thẳng, sườn mặt tinh xảo, như vậy trước mắt nàng phóng đại, để nàng trái tim trong nháy mắt đập loạn. Liễu Dĩ Hân không điểm phấn tô son, gương mặt cũng tràn đầy xuất trần mị hoặc, mang theo cỗ quyến rũ khó nói nên lời.
Liễu Dĩ Hân không có dừng lại động tác, chậm rãi vươn bàn tay đến, tựa hồ muốn chạm lên sườn mặt Tá An Hủy.
Liễu Dĩ Hân đây là đang diễn trò gì? Tá An Hủy bị dọa đến cả người run lên, muốn lùi cũng không còn đường lùi, tư thế đối diễn đầy ái muội này là sao? Các nàng còn kém tứ chi tiếp xúc, liền phải sa vào một màn hoạt sắc sinh hương khiến người mặt đỏ tim đập.
"Chị.... Chị làm gì?" Tá An Hủy hơi thở dồn dập, Liễu Dĩ Hân đây là trực tiếp sắc dụ? Hừ, chị có câu dẫn em, em cũng không thất thủ đâu.
Đương nhiên, Tá An Hủy suy nghĩ nhiều quá.
Liễu Dĩ Hân chỉ là đem ngón tay đặt lên môi nàng, ánh mắt nghiêm túc ra hiệu nàng im lặng.
"Ách......" Tá An Hủy càng thêm bất an, đây là tình huống gì a?
"Suỵt......" Liễu Dĩ Hân mày liễu nhẹ chau, tựa hồ bất mãn Tá An Hủy quấy rầy chính mình.
Hỗn đản, suỵt cái gì mà suỵt! Tá An Hủy một trận mắt trợn trắng, hôm nay mắt trợn trắng vô số lần, đầu sỏ gây nên còn như vậy tỏ ra vô tội.
"Uy...... Chị rốt cuộc muốn......" Hai chữ làm gì còn chưa ra khỏi miệng, liền nhìn thấy một màn trước mắt, để nàng ngay lập tức đứng hình.
"Là em bảo chị không nên để ý đến lời em, Tá muội muội." Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Liễu Dĩ Hân trong tích tắc đem thứ gì đó từ trên tóc Tá An Hủy lấy xuống.
Tá An Hủy sửng sốt một giây, sau đó......
"A!!!".
Một tiếng thét chói tai theo