Lúc này Tá An Hủy sắc mặt đã dần dần khôi phục như thường, Liễu Dĩ Hân cũng đã trở về sô pha, cách nàng một khoảng thật xa. Có lẽ chính mình vừa rồi một câu rống lớn, để cảm xúc triệt để được phóng thích, nguyên bản đầu óc nóng lên cũng có chút tỉnh táo lại.
Mọi chuyện so đời trước đã bắt đầu đi lệch quỹ đạo, nếu không Liễu Dĩ Hân vì cái gì sẽ xuất hiện ở trong nhà mình? Hay là mọi việc vẫn diễn ra như thế, chỉ là năm ấy mình không ở nhà để tiếp khách nhân của ba, nên đã bỏ qua chuyện này? Nếu Liễu Khánh giúp đỡ ba mình gầy dựng công ty, sao lại để công ty của ba mình phá sản rồi sau đó thâu tóm, điều này nói lên cái gì?
Rất nhiều vấn đề làm cho Tá An Hủy nghĩ mãi không thông, nhưng vô luận thế nào, hành vi của mình hôm nay thật quá thất lễ, mặt mũi đều phải ném rớt.
Dù sao, chính mình là một người lớn ba mươi tuổi đối diện Liễu Dĩ Hân mười chín tuổi, chẳng lẽ liền sợ cô ta sao?
Nghĩ đến đây, Tá An Hủy tâm trạng chuyển biến một phen, tựa như vừa đắp lên mặt nạ. Trên gương mặt xinh đẹp thanh thuần liền khoác lên nụ cười chuyên nghiệp, chính là đời trước nàng buộc phải xã giao, nhất là khi gặp mấy nam sĩ đáng ghét, nàng liền sẽ bày ra thái độ ôn hòa trăm kiểu như một. Dù khi đó nàng cười đến thanh nhã, phối với trang điểm tinh xảo, lại như cách xa bọn họ vạn dặm.
Tá An Hủy chậm rãi bày ra bộ trà cụ, bàn tay khéo léo châm trà, kia đóa hồng trà thả vào trong tách, đón lấy dòng nước nóng rót vào, từng chút bung nở, tỏa ra màu sắc nâu nhạt óng ánh, hương thơm thanh dịu.
Tá An Hủy đột nhiên trở nên hiếu khách lễ nghĩa, làm cho Liễu Dĩ Hân có chút ngoài dự liệu.
"Cám ơn Liễu tiểu thư giải vây." Tá An Hủy vẻ nho nhã nói, sau đó bưng tách trà đưa đến mời Liễu Dĩ Hân.
Liễu Dĩ Hân đối với Tán An Hủy đột nhiên thay đổi xưng hô cũng không kinh ngạc, chỉ là cảm thấy sắc mặt đối phương có chút kỳ quái. Nói thế nào nhỉ, giống như mấy vị ảnh hậu, ảnh thị gì đó trên ti vi, xinh đẹp đến cực điểm nhưng diễn xuất không một chút cảm xúc, giống hệt như bình hoa di động.
Một trương mặt tinh xảo thanh nhã tú lệ, thậm chí có một loại thành thục mà lứa tuổi của nàng không thể có được, khiến người ta có cảm giác dị thường xa cách.
"Không khách khí." Liễu Dĩ Hân híp mắt, trong lòng cũng không có nghĩ nhiều, tiếp được chén trà, lại hơi nghi ngờ ngẩng đầu nhìn Tá An Hủy đang mỉm cười tà mị. Tá An Hủy như vậy khiến nàng sinh lo lắng, có phải trong trà có độc?
Bất quá, Liễu Dĩ Hân vẫn mặt không đổi sắc uống một ngụm,"Trà ngon."
"Liễu tiểu thư nếu thích, có thể mang một ít trở về." Tá An Hủy tiếp tục nhập vai.
"Tá tiểu thư không cần khách khí. Trong nhà tôi, lá trà cũng rất nhiều." Liễu Dĩ Hân mỉm cười, nếu không phải Tá An Hủy đột nhiên nho nhã hiếu khách như vậy, nàng nhất định đem tách trà nhạt như nước lã này ném trở về.
"Mời ngài tùy ý." Tá An Hủy làm ra vẻ che miệng cười khẽ, Liễu Dĩ Hân đều nhìn đến tóc gáy dựng đứng. Đối phương nhưng là xuyên về thời cổ đại rồi, đang làm vị tiểu thư khuê tú nào đó? Thoạt nhìn so với dáng vẻ thét chói tai vừa rồi còn đáng sợ hơn.
"Ân." Liễu Dĩ Hân gật gật đầu, lần đầu tiên đối Tá An Hủy hạ một cái đánh giá —cô bé này hẳn là tinh thần phân liệt.
Một lát sau giờ ăn cơm đã đến, Tá An Hủy liền cùng Liễu Dĩ Hân xuống lầu. Nhìn ba mẹ hai bên, hẳn là tán gẫu thực sự vui vẻ. Nhưng bọn họ càng vui vẻ, Tá An Hủy lại càng lo lắng.
Liễu Dĩ Hân nhìn xem trước mắt bàn gỗ cùng bếp nướng, cảm giác thực sự mới lạ, trừ bỏ nữ nhân kỳ quái ở bên cạnh, mọi thứ đều rất tốt, liền phụ giúp Tá mẹ dọn chén đĩa ra.
Tá An Hủy liếc nhìn Liễu Dĩ Hân, trong lòng cười trộm, người này khiết phích thành bệnh, xem lát nữa như thế nào dám ăn thịt nướng đầy dầu mỡ còn dính than củi thế này.
"Đến! Thử xem Tá mẹ sở trường hảo đồ ăn — thịt nướng." Tá ba nhiệt tình chỉ chỉ thịt nướng đối Liễu gia giới thiệu. Hắn cùng Tá An Hủy đối món này đặc biệt