"Chị hỏi, em biết đến khẳng định sẽ nói." Đậu Bình liều mạng gật gật đầu.
"Tá An Hủy vì sao phải làm chuyện này, em biết được không?" Nhìn Đậu Bình dáng vẻ nhiệt tình, Liễu Dĩ Hân đột nhiên cảm thấy chính mình hỏi thăm thực bát quái, cảm giác rất không mặt mũi.
"A? Chuyện này......" Đậu Bình thật đúng là khó xử, "Em cũng không biết a."
"Sao?" Liễu Dĩ Hân nhìn Đậu Bình phản ứng như vậy, liền hiểu được chuyện không đơn giản, ánh mắt cũng trở nên sắc bén một ít.
"Em thật không biết, hay là chị hỏi An Hủy đi, em chỉ là đứng quầy giúp cậu ấy mà thôi." Đậu Bình lông mày đều nhanh đánh nhau. Liễu Dĩ Hân nếu lại hỏi tiếp, cô đều muốn thu quầy chạy trốn.
"Em không phải vừa nói, em biết được gì, đều sẽ nói cho tôi biết? Ai....có chút thất vọng." Liễu Dĩ Hân ra vẻ thương tâm thở dài một hơi, liền tính rời đi.
Quả nhiên, Đậu Bình liền chịu không nổi, gấp giọng nói: "Cậu ấy, cậu ấy hẳn là thiếu tiền. Em cũng chỉ biết như vậy thôi."
Đậu Bình cảm thấy chính mình thật sự là rất không tiền đồ, nếu Tá An Hủy trách tội đến, cô liền miễn phí vì nàng làm công một tháng để đền bù.
"Thiếu tiền?" Liễu Dĩ Hân có chút kinh ngạc, là Tá gia xuất hiện khủng hoảng kinh tế, hay là Tá An Hủy chính mình muốn được đến gì đó, cho nên mới dẫn đến thiếu tiền đây? Nàng cũng không có nghe cha mình nhắc tới chuyện hợp tác cùng Tá gia có vấn đề.
"Đúng vậy." Đậu Bình chột dạ gật gật đầu, cô cũng dựa theo lẽ thường phỏng đoán. Tá An Hủy còn có rất nhiều kế hoạch muốn tiến hành, dĩ nhiên cần số tiền rất lớn, về phần cần bao nhiêu, cô thực sự không biết được.
Liễu Dĩ Hân khinh nhíu lại mày, gương mặt lãnh diễm thoạt nhìn càng trở nên lạnh lùng, để Đậu Bình ở một bên càng thêm sợ hãi, cô cũng không biết chính mình nói sai cái gì, vội vàng nói:"Chị đừng lo lắng, An Hủy cũng không có việc gì."
Có lẽ, nữ nhân trực giác chính là sâu sắc như vậy, Đậu Bình vừa thốt ra, Liễu Dĩ Hân liền thoáng sửng sốt.
"Ý của em là, An Hủy cũng không xuất hiện nguy cơ gì, chị không cần lo lắng. Em đoán, khả năng là cậu ấy cần tiền dùng cho việc gì đó." Đậu Bình thấy Liễu Dĩ Hân dáng vẻ buồn bực, liền giải thích nói.
Đậu Bình càng giải thích, càng làm cho Liễu Dĩ Hân có chút bừng tỉnh. Chẳng lẽ chính mình là đang lo lắng cho Tá An Hủy sao?
Nghĩ đến nàng sẽ bị Tiết Hương Di khi dễ cho nên xuất thủ, nghĩ đến nàng sẽ bị Đậu Bình khó xử, cho nên mình mới đồng ý đến dùng cơm, nghĩ đến nàng đang thiếu tiền, đang gặp khó khăn, cho nên đến hỏi thăm, chẳng lẽ đều là bởi vì mình lo lắng nàng? Liễu Dĩ Hân đột nhiên bị chính mình ý niệm trong đầu làm hoảng sợ.
Liễu Dĩ Hân cảm thấy chính mình đối đãi Tá An Hủy có chút khác thường. Từ lần đầu tiên ngẫu nhiên gặp nhau, Tá An Hủy thái độ đối mình rất kỳ quái, để nàng không nhịn được trong lòng hiếu kỳ. Chuyện tình sau đó càng như hé ra cái võng khổng lồ có ngàn vạn sợi tơ, bao lại hai người các nàng. Tá An Hủy càng lạnh nhạt càng kích thích chính mình tiếng lòng, nhưng thời điểm các nàng trực diện đối mặt nhau, nàng có thể nhìn ra Tá An Hủy đối mình cực kỳ đề phòng.
Tá An Hủy là nữ sinh đẹp nhất mà nàng từng gặp được, nhưng loại xinh đẹp này cũng không thuộc lứa tuổi của nàng ấy nên có. Tinh tế đánh giá thì, nét đẹp của Tá An Hủy vừa siêu thoát rồi lại thanh thuần, phảng phất mang theo một tia bi thương khó mà diễn tả được, giống như là một loại đau thương sâu tận cốt tủy, được nàng ấy cực kỳ khéo léo che giấu.
Nhưng chính mình để làm chi muốn đi chú ý Tá An Hủy xinh đẹp đây? Nữ nhân xinh đẹp cũng có gì đáng nhìn, Tá An Hủy xinh đẹp lại cùng mình có cái gì liên quan.
Nếu Tá An Hủy ở chỗ tối yên lặng quan sát Liễu Dĩ Hân, thì Liễu Dĩ Hân chính là ở giữa ánh mặt trời quan sát lại nàng.
Tá An Hủy khuôn mặt hiện lên ở Liễu Dĩ Hân trong đầu, thực rõ ràng thực sáng tỏ, một mặt nàng ấy muốn cùng mình phân rõ giới hạn, một mặt khác lại dường như đang cùng mình đùa giỡn tiểu tính tình, xem ra sự lạnh nhạt kia, cũng chỉ là đang làm nũng mà thôi. Một người cư nhiên đem hai loại cảm xúc này vi diệu dung hợp cùng một chỗ. Liễu Dĩ Hân lắc lắc đầu, lần đầu tiên thất thố, một đường chạy đi, để Đậu Bình nghi hoặc nhìn chăm chú.
Nhìn trong góc khuất trưng bày đĩa than cùng âm bản, Tá An Hủy trong đầu suy tư chợt lóe, mấy thứ này ở kiếp trước mỗi một đĩa đều là mặt hàng quý hiếm, có giá trên trời, đáng tiếc hiện tại liền bị ném vào trong góc, không người ngóng nhìn, liền đã tích một tầng bụi.
Nếu không phải tiền của nàng còn có việc dùng, nàng khẳng định đều đem tất cả đĩa than này hốt về nhà.
"Cô gái nhỏ, cô thật sự là người biết thưởng thức âm nhạc."
Tá An Hủy đến cửa hàng cũng không ít lần, lão bản liền đặc biệt chú ý. Làm sao một cô gái nhỏ lại yêu thích đĩa than cùng đĩa kim đây? Mặt hàng này tiêu thụ rất thấp, thường dành cho những người yêu thích nhạc cổ điển, hay những nhạc sư trình độ thưởng thức yêu cầu rất cao,