"Liễu học tỷ đến mua băng từ a...." Đậu Bình mồ hôi lạnh ứa ra, cũng không thể nói thẳng rằng, Liễu học tỷ là tới hỏi thăm bí mật của cậu đi.
"Ánh mắt đều trốn tránh, khẳng định là gạt tớ." Tá An Hủy liếc mắt một cái liền nhìn thấu, Đậu Bình đứa nhỏ này trước giờ sẽ không nói dối, trên mặt cậu ấy viết chữ gì đều thực dễ đoán.
Trong lúc nhất thời bị hai người vạch trần, Đậu Bình cảm thấy cũng không mặt mũi.
"Tớ, tớ không có!" Đậu Bình mặt xoát một chút đỏ lên, tựa như thiêu cháy.
"Tớ cũng không bức cậu nói, cậu xem cậu, mặt đỏ giống như mông khỉ." Tá An Hủy nhìn Đậu Bình bộ dáng thật sự nhịn không được nở nụ cười.
Đậu Bình đuối lý, bị Tá An Hủy trêu đùa một phen nhưng cũng không thể phát tác, thật sự là câm điếc ăn hoàng liên, có khổ nói không nên lời. Lần sau chết cũng không dây vào. Có chuyện không thể nói, thật sự là so với đã chết còn khó chịu.
Tá An Hủy cũng không đem chuyện này để ở trong lòng, tiếp tục sửa sang lại, nhìn lượng tiêu thụ phát triển không ngừng, Tá An Hủy trong lòng thật cao hứng, dù sao chính mình đã biết được sắp tới thị trường âm nhạc sẽ là cái dạng gì, nàng cũng đã liên hệ được đầu mối nhập hàng lớn nhất nhì bên HongKong, giá cả đều thật tốt. Đến lúc đó thị trường bùng nổ, đem toàn bộ hàng tích trữ tung ra, còn có thể bỏ mối lại cho những chưởng quầy quen biết trong chợ đêm, hẳn là không thành vấn đề.
Tá ba ba lúc này bận tối mặt mày, cũng không thời gian đi quản Tá An Hủy. Mà Tá mụ mụ tuy ít nhiều biết được, nhưng cũng rất thiên vị nàng, mắt nhắm mắt mở mà tùy ý nàng làm chút buôn bán nhỏ. Ai, dù sao Tá gia sản nghiệp ,đợi Tá An Hủy trưởng thành rồi cũng sẽ giao lại hết cho nàng, để nàng trước rèn luyện cũng là chuyện tốt.
"Tá An Hủy, Liễu học tỷ ở cửa chờ cậu!" Một ngày buổi chiều, Tá An Hủy đang chuẩn bị cùng Đậu Bình đi sân thể dục, một nữ sinh chạy vào phòng học đối Tá An Hủy nói.
Liễu Dĩ Hân tìm mình?
Tá An Hủy bán tín bán nghi đi ra ngoài, quả nhiên nhìn đến Liễu Dĩ Hân đứng ở cửa phòng học đợi mình, đại khái đã đợi một lúc rồi, nữ sinh các lớp bên cạnh đều nhô đầu ra bàn tán xôn xao.
"Liễu học tỷ, chị tìm em?" Tá An Hủy cũng không dám ở trường học gọi thẳng tên Liễu Dĩ Hân, sợ bị fan đoàn giẫm lên.
"Vừa đi vừa nói chuyện." Liễu Dĩ Hân ánh mắt mơ hồ một chút, Tá An Hủy nghĩ đến chính mình nhìn lầm rồi, chị ấy là đang xấu hổ sao?
"Nga, được rồi." Tá An Hủy đi theo Liễu Dĩ Hân, hai người chậm rãi tản bộ dọc theo hàng lang vườn trường.
Hai người dừng ở dưới một gốc cây xanh tán rộng cuối vườn, loang lổ bóng cây dừng ở trên người các nàng, ánh nắng xuyên qua kẽ lá đem hình bóng hai người chiếu rọi, tràn ngập một mảnh thanh xuân.
Liễu Dĩ Hân không mở miệng, Tá An Hủy cũng không muốn phá tan bầu không khí yên tĩnh hiếm có này. Bởi vì ở kiếp trước, nàng từng vô số lần ảo tưởng qua, có được thời khắc an nhàn như vậy, cùng Liễu Dĩ Hân bước chậm trong một góc nhỏ không người biết giữa thành thị ồn ào này, không có ưu tư, không có phóng viên, không nói lời nào, so với nói chuyện thời điểm khoảng cách càng gần. Bất quá, cảnh tượng như vậy đều đã chết, Tá An Hủy cũng chưa từng chạm đến được.
"Tá muội muội gần nhất có vẻ bận rộn?" Liễu Dĩ Hân hít một ngụm không khí thanh tân, đối Tá An Hủy nói.
Quả nhiên, Liễu Dĩ Hân vừa mở miệng, bầu không khí liền trở nên kỳ quái.
Tá An Hủy nhướng mày, "A, cũng không có." Chị ấy là từ đâu biết được? Không phải Đậu Bình cô gái ngốc kia đã đem nàng bán đứng đi?
"Em cùng chị nói chuyện cứ thoải mái đi, không cần đề phòng chị như vậy." Liễu Dĩ Hân cười cười,"Đừng nhúc nhích." Vươn tay, theo Tá An Hủy trên mái tóc gỡ xuống một sợi tóc rối.
"Khụ, cám ơn!" Tá An Hủy cúi đầu, thoạt nhìn có chút thẹn thùng, "Chị từ nơi nào biết được?"
"Chuyện này rất trọng yếu sao? Đối với chị, trọng yếu nhất chính là kết quả." Liễu Dĩ Hân trước sau như một lạnh nhạt."Em cầm lấy, có lẽ có thể giúp được em."
Liễu Dĩ Hân thấy Tá An Hủy nửa ngày cũng không thả lỏng, liền theo túi sách lấy ra một phong bì màu vàng, bên trong khá dầy, không biết chứa cái gì, đưa cho Tá An Hủy.
"Đây là cái gì?" Tá An Hủy kinh ngạc nhìn Liễu Dĩ Hân đưa qua phong thư, không phải là chị ấy đem tiền đưa cho mình chứ?
"Trở về nhìn liền hiểu được." Liễu Dĩ Hân tựa hồ một chút cũng không để ý, quay đầu nhìn về phía cuối đường quanh co khúc khuỷu, khóe miệng nhẹ nhàng mà giơ lên tươi cười, nàng cũng không biết vì cái gì, tựa hồ có thể đến giúp Tá An Hủy, liền là sự kiện làm cho chính mình vui vẻ nhất.
"Ách......".
Tá An Hủy nhéo nhéo phong thư, thật sự là tiền. Xem độ dày