Chị ấy như thế nào ở chỗ này?
Tá An Hủy bị Liễu Dĩ Hân đột nhiên xuất hiện làm cho hoảng sợ. Nàng không biết là, Liễu Dĩ Hân ở hội trường nhìn không thấy nàng, lại chỉ thấy Đậu Bình có chút nôn nóng ngồi ở bên kia, vừa hỏi mới biết được, nàng vẫn còn ở phòng thay quần áo chuẩn bị trang phục. Không hiểu xuất phát từ tâm tư gì, Liễu Dĩ Hân cư nhiên mặc lễ phục, một mình lại đây tìm nàng.
"Em quên đổi giày, cho nên còn muốn trở về một chuyến. Chị tìm em có việc?"
Liễu Dĩ Hân mang giày cao gót, đi lên thang lầu, nhìn đến Tá An Hủy dưới chân còn mang đôi giày thể thao, thế này mới bật cười một tiếng. Thật ra lúc mới nhìn thấy Tá An Hủy, nàng còn bị người kia cấp kinh diễm một phen, nhưng là tầm mắt vừa dời xuống, quả thực phong cách thời trang này khiến người không nghẹn chết không thôi.
Kỳ thật, nàng không có nói cho Tá An Hủy biết, nhiều năm tham gia vũ hội như vậy nàng cũng có chút buồn chán. Bất quá lần này có Tá An Hủy tham gia, nàng nhưng lại cảm thấy có chút tư vị riêng, liền nhịn không được muốn đi xem Tá An Hủy mặc lễ phục sẽ là dáng vẻ gì, vì lẽ đó mới bất chấp quy củ, cư nhiên rời hội trường đi đến đây rồi.
Tá An Hủy quả thật không có làm cho nàng thất vọng. Trong nháy mắt kia vừa nhìn thấy Tá An Hủy, Liễu Dĩ Hân theo bản năng hít một hơi thật sâu.
Cô gái trước mắt mặc một thân váy dài màu trắng, trang dung tinh xảo, mái tóc được vấn lên gọn gàng, còn có mấy lọn tóc đen rơi xuống bên tai, vừa vặn dừng ở phía trên cần cổ thon dài trắng nõn. Vai áo lễ phục có chút trễ xuống, ánh tịch dương hắt đến lộ ra một chút bờ vai non mềm trắng mịn, xương quai xanh tinh xảo xinh đẹp, theo đó phiếm lên óng ánh hào quang. Trước ngực đường cong theo lễ phục bó sát mà hiển lộ tinh tế thướt tha, đôi cánh tay tiêm gầy cùng đùi ngọc thon dài ẩn hiện sau làn váy, từ dưới nhìn lên càng cảm giác được nàng càng thêm cao gầy.
Tá An Hủy lúc này mười phần quyến rũ phong tình, khóe mắt đuôi mày tự nhiên biểu lộ mị thái, làm cho bất cứ ai nhìn đến đều phải nheo mắt cảm thán. Không biết vì cái gì, Liễu Dĩ Hân cảm thấy đây mới là chân chính Tá An Hủy. Nàng lóe sáng làm cho người ta không đành lòng nhìn thẳng, lại nội liễm mà tỏa ra khí chất thanh tao, nàng là trời sinh ngôi sao, giơ tay nhấc chân cũng sẽ làm cho người ta trúng tà si mê.
"Chị đợi em cùng đi, sắc trời đã muộn." Liễu Dĩ Hân tim đập không tự giác lỡ nhịp, nhưng lại cảm thấy yết hầu có chút nghẹn, không hiểu được chính mình thẹn thùng cái gì, đành phải một bên vén sợi tóc, một bên dùng lý do lôi kéo Tá An Hủy.
"Như vậy...... Không sao chứ?" Tá An Hủy không nghĩ tới Liễu Dĩ Hân sẽ bồi chính mình, nhưng là, này giống như không thuộc về phong cách Liễu Dĩ Hân. Nàng nhìn nhìn bên ngoài tịch dương lửa đỏ, khẽ nheo mắt lại, chị ấy như thế nào nhìn thấy sắc trời đã muộn?
"Không sao." Liễu Dĩ Hân lắc lắc đầu.
Tá An Hủy thấy Liễu Dĩ Hân kiên trì cũng không lý do phản đối. Bởi vì mang giày cao gót, Liễu Dĩ Hân thoạt nhìn cao hơn Tá An Hủy nửa cái đầu, hai người một bên nhẹ giọng nói chuyện phiếm, một bên ăn ý đi trở về phòng thay quần áo.
Tá An Hủy mở ra ngăn tủ, ngồi xuống đem chính mình giầy thể thao cởi ra, lại nhất thời tìm không thấy dép lê, mà ngăn tủ đựng giày ở bên kia, nàng với không tới.
"Để chị lấy giúp em." Liễu Dĩ Hân hợp thời mà nói một câu. Tá An Hủy đôi khi ngớ ngẩn như vậy, thật sự rất đáng yêu, đây cũng không phải là em ấy cố tình làm nũng với mình? Hai chữ làm nũng vừa hiện lên trong đầu, Liễu Dĩ Hân bất giác có chút giật mình.
Tá An Hủy đột nhiên phát hiện một chuyện, Liễu Dĩ Hân không phải là đứng bên nhìn chằm chằm mình nãy giờ chứ? Mình vừa động, chị ấy liền biết tiếp theo phải làm gì. Cái bầu không khí ấm áp sủng nịch này là sao đây? Nàng mới không cần cùng chị ấy điềm điềm ngọt ngọt a, nữ nhân nguy hiểm này, nàng chính là cần tránh càng xa càng tốt.
Liễu Dĩ Hân liếc nhìn tủ giày, lập tức từ trong đó xuất ra một đôi giày cao gót, vừa nhìn chân của Tá An Hủy, nàng thầm nghĩ giày này mang ở trên chân em ấy, chính là thập phần tú lệ, mang theo hơi thở thanh xuân cùng tràn ngập sức sống.
"Em chính mình đến." Tá An Hủy nhìn thấy Liễu Dĩ Hân khom người xuống, liền vội vàng ngăn cản.
"Em đừng nhúc nhích, để chị giúp."
Liễu Dĩ Hân không để ý tới Tá An Hủy ngăn cản, thân mình nửa quỳ xuống, ôn nhu cầm lấy mắt cá chân đối phương, từ sau ra trước, cẩn thận đem đôi giày cao gót đặt vào cặp chân ngọc của nàng.
Tá An Hủy từ trên cao nhìn xuống, nữ nhân dưới thân trên gương mặt thanh ngạo tất cả đều là chuyên chú cùng thương tiếc, động tác lại dịu dàng cực điểm, làm cho lòng của nàng như được rót mật.
Tại sao có thể như vậy? Liễu Dĩ Hân làm cho Tá An Hủy trở tay không kịp, nàng cảm giác được trái tim mình hoàn toàn không chịu khống chế mà đập thình thịch lên.
Tá An Hủy xấu hổ kéo kéo làn váy, theo bản năng vén lên mấy sợi tóc ở bên tai, nàng có chút nghiêng đầu, động tác tự nhiên lại lộ ra một luồng mị hoặc. Nét đẹp của nàng cũng không phải đặc biệt trương dương, nhưng lễ phục này khoác ở trên người nàng, mười phần làm