Đột nhiên bị Liễu Dĩ Hân động tác thân thiết như vậy kinh đến, Tá An Hủy suýt chút nữa lông tơ đều dựng đứng. Nàng là đang nghĩ đến lung tung rối loạn, nhưng Liễu Dĩ Hân lại không nghĩ nhiều như vậy. Bất quá là con gái với nhau, động tác có chút thân mật cũng là bình thường, mặc dù xưa nay nàng cũng chưa từng cùng người khác thân mật qua.
"Vậy tạm biệt thôi, em đi trước." Tá An Hủy không nghĩ thẹn thùng, nhưng trên mặt thiêu cháy cảm giác lại khống chế không được, một người trưởng thành bị Liễu Dĩ Hân xem như trẻ em mà trêu chọc, thật sự là quá mất mặt.
"Chị còn nghĩ đến em sẽ có chút luyến tiếc đâu." Liễu Dĩ Hân tựa hồ có chút không vui, cười yếu ớt nói.
"Em làm gì phải luyến tiếc chứ?"
"Bởi vì," Liễu Dĩ Hân đồng tử thâm thúy một ít, chợt lóe mà qua thương cảm,"Đây là mùa hè cuối cùng chị còn ở tại trường."
Liễu Dĩ Hân trong giọng nói lạnh nhạt lại mang theo tia bất đắc dĩ, tuy rằng khó có thể phát hiện, nhưng Tá An Hủy vẫn là bắt giữ đến. Liễu Dĩ Hân xưa nay hiếm khi đem cảm tình lộ ra bên ngoài, nàng như vậy thật làm cho người ta quật khởi một ít cảm xúc đau lòng.
"Phải xuất ngoại sao?" Tá An Hủy trong lòng mạc danh mất mát, thấp giọng hỏi.
"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra." Liễu Dĩ Hân lại khôi phục trước sau như một lạnh nhạt.
Lại một câu không có gì bất ngờ xảy ra. Vậy như thế nào mới xem như ngoài ý muốn đây? Gặp được em xem như ngoài ý muốn sao? Tá An Hủy bị chính mình ý nghĩ bất thình lình làm cho hoảng sợ.
"Theo bồi chị tản bộ một lát đi, hiện tại thời tiết rất dễ chịu." Liễu Dĩ Hân tránh nặng tìm nhẹ, rất nhanh liền chuyển chủ đề.
Tá An Hủy gật gật đầu, thong thả cước bộ đi theo Liễu Dĩ Hân, nội tâm có lẽ cũng không muốn phá hủy đi khoảnh khắc an bình hiếm có này, mặc dù là ảo tưởng cũng tốt. Tá An Hủy chính mình đều có chút phân không rõ ràng lắm, nàng vừa muốn buông Liễu Dĩ Hân kiếp trước con người tàn nhẫn lạnh lùng, nhưng lại luyến tiếc Liễu Dĩ Hân kiếp này mềm mại đến chọc người thương mến.
Tá An Hủy đón lấy làn gió thổi qua, nỗi lòng cũng tựa hồ bị thổi tan đi không ít, cả người tâm tình cũng tươi mát lên. Gió thổi xuyên qua mái tóc Liễu Dĩ Hân, có thể nhìn đến tầng cây xanh ngắt phía bên đường, kia gương mặt từng làm cho Tá An Hủy mê luyến cũng rút đi hoàn toàn cao ngạo cùng xa cách. Thì ra, đây mới chính là con người của Liễu Dĩ Hân, trong lãnh đạm lại mang theo tia ôn nhu khó mà cưỡng lại.
###
"An Hủy, cậu nói xem, tớ nên mặc gì tham gia vũ hội bây giờ?"
Đậu Bình lực chú ý phần lớn vẫn là ở vũ hội. Trường học nội quy thực sự nghiêm khắc cùng nghẹt thở, cho nên, vũ hội là nơi các nàng có thể nhân dịp náo loạn một trận mà không sợ bị xử trí. Đậu Bình nghe qua các học tỷ kể về vũ hội thật rầm rộ, còn nghe được Liễu Dĩ Hân ba năm liền xứng danh hoa khôi vũ hội, kỹ thuật nhảy tuyệt diệu cơ hồ không người địch lại, cho nên cô đối vũ hội càng thêm siêu việt chờ mong.
"Cậu xem, bộ này thế nào? Còn bộ này? Tớ muốn thật xinh đẹp xuất hiện ở trước mặt mọi người a!" Đậu Bình có chút lo lắng, bởi vì cô trời sinh là không có khiếu tuyển chọn quần áo.
"Tớ giúp cậu phối đồ, vừa đẹp lại vừa nổi bật, cậu yên tâm."
Tá An Hủy biết Đậu Bình đối vũ hội lần này rất coi trọng. Mà nàng đối sự kiện này cũng không nhiều quan tâm, kiếp trước làm đại minh tinh, hơn nữa có Liễu Dĩ Hân như vậy đại kim chủ khắp nơi trải thảm, nàng còn cần chi mấy cái hoa khôi giảng đường tầm phào này. Tuy nhiên, nàng tuyển trang phục thì mười phần hoàn hảo, không chê vào đâu được.
"Ây da, thực hảo nhìn, An Hủy, cậu thật cao tay nha!" Đậu Bình ôm lấy Tá An Hủy, trái phải lắc vài cái, thiếu chút nữa đem nàng lắc đến não chấn động.
"Từ từ, phương thức biểu đạt dã man này của cậu, tỷ tỷ đây ăn không tiêu."
Tá An Hủy vội vàng đè lại Đậu Bình đang kích động, nàng cũng hiểu được Đậu Bình lo lắng là có nguyên do. Tham dự vũ hội cần phải biết khiêu vũ, lễ phục cũng phải chọn thật tốt, còn muốn chính mình cải tạo một chút, nữ sinh toàn trường trong nửa tháng này, thật đúng là từng người thay đổi đến nghiêng trời lệch đất.
Đối với chính mình, Tá An Hủy vẫn luôn mười phần tin tưởng. Trừ bỏ nơi ngực do tuổi nhỏ còn không có thật đẫy đà, nhưng đường cong nên có đều đã muốn hiển hiện tốt. Hơn nữa nàng cũng không muốn bị người chú ý, chọn một chiếc váy tinh tế phù hợp dáng người liền hảo, hoa khôi gì đó, vẫn là nhường bọn họ tùy ý tranh giành đi.
Từ ngày đó ở vườn trường tản bộ cùng Liễu Dĩ Hân, Tá An Hủy cũng không còn dịp gặp lại nàng, nghĩ lại, kỳ thi cuối cấp đang tới gần, Liễu Dĩ Hân còn muốn thành tích thật tốt để xuất ngoại, dĩ nhiên giống như những nữ sinh cao trung khác, đều đang ngày đêm liều mạng ôn tập.
Kỳ thi đại học áp lực làm cho toàn bộ nữ sinh cuối cấp đều thở không nổi, tuy rằng Liễu Dĩ Hân điểm số xưa nay luôn ở trong top dẫn đầu, nhưng đối mặt kỳ thi lần này vẫn là một khảo nghiệm thật ác liệt. Bất quá trước khi thực sự tiến vào địa ngục, nữ sinh cuối cấp rốt cuộc nghênh đón các