Trọng Sinh Muốn Nói Ra Tiếng Yêu - Tích Trần [Bh]

Chương 30


trước sau


Bầu không khí giữa hai người đột nhiên trở nên khẩn trương, Liễu Dĩ Hân không tự giác nuốt một ngụm nước miếng, nàng yết hầu rất nhỏ trượt động rơi vào trong tai Tá An Hủy lại giống như thiểm điện lôi minh, như một cái hỏa dẫn châm ngòi, ở hai người nội tâm nổ tung. Liễu Dĩ Hân thật sự không có ý gì khác, nàng không hề biết chính mình sẽ phát ra âm thanh dọa người như vậy, đặc biệt ở trong tình huống xấu hổ này, hòa cùng với một màn hoan ái nóng rừng rực bên kia, nghe đi lên càng thêm mười phần ái muội.


Không khí hiện tại rất là khiếp người, tiếng ngâm khẽ, còn có tiếng thở dốc quanh quẩn bốn phía, làm cho các nàng không còn chỗ ẩn thân, không còn chỗ để trốn, Tá An Hủy cùng Liễu Dĩ Hân chỉ có thể duy trì tư thế này, miễn cưỡng nghe ngoài kia Hứa Ưu Tuyền trêu chọc Nghiêm Hữu Di, cũng trêu chọc lỗ tai các nàng ngứa cực kỳ.

"Nghiêm học tỷ, kỳ thật chị rất khát vọng, có đúng không?" Hứa Ưu Tuyền thổi khí nóng bên tai Nghiêm Hữu Di, dưới tay động tác không ngừng, thẳng đến đem đối phương thân thể rụt rè đưa lên tầng cao nhất, cô cũng không hề có ý tứ buông tha. Tựa hồ châm ngòi cảm xúc của cô ấy, dằn vặt cô ấy đến chết đi sống lại, chính là lạc thú của cô.

Mà phía sau ngăn tủ, Tá An Hủy chóp mũi tràn ngập mùi hương quen thuộc trên người Liễu Dĩ Hân, mang theo kiếp này tinh thần phấn chấn cùng thanh xuân. Lễ phục màu đen bó sát người thập phần anh khí, từng đường may mũi chỉ càng làm nổi bật Liễu Dĩ Hân dáng người gợi cảm lại thanh lịch. Mà chị ấy dù sao đã là nữ sinh cuối cấp, nơi cần phát dục đều phát dục tốt lắm. Cảm xúc không nên có, ý nghĩ không nên nghĩ, tựa như đối nghịch cùng Tá An Hủy, như sóng triều ào ạt kéo tới.

Lúc ánh mắt Tá An Hủy rơi vào đôi môi mỏng xinh đẹp kia, nàng đột nhiên cảm thấy nhịp tim chính mình đều kịch liệt tăng vọt. Tá An Hủy cắn môi, khắc chế chính mình ý niệm không thuần khiết, nhưng là rơi vào trong mắt Liễu Dĩ Hân, nàng như vậy cắn cắn môi tựa như đang âm thầm ám chỉ, câu đến Liễu Dĩ Hân cả người nóng hừng hực.

Cho dù là mấy tiếng đồng hồ dự quân huấn đứng ở dưới ánh mặt trời chói chang, Liễu Dĩ Hân cũng chưa từng cảm thấy nóng như lúc này, cả người nàng dần trở nên mềm nhũn, phỏng chừng một khắc nữa thôi, tất cả lực chống đỡ đều phải buông xuống. Nàng có chút giật mình, ánh mắt vừa chuyển liền phát hiện nữ sinh trong ngực mình khẽ ngẩng đầu, dáng vẻ tựa như tiểu bạch thỏ gọi người trìu mến, thật sự là rất muốn cắn một ngụm lên làn da phấn nộn của em ấy.


Chóp mũi rịn ra một tầng mồ hôi, trong suốt óng ánh, đôi mắt Liễu Dĩ Hân tựa như một cơn lốc xoáy thổi bay hoàn toàn ý thức của Tá An Hủy, nàng tựa hồ cảm giác được đôi môi Liễu Dĩ Hân càng ngày càng gần. Ngay tại khoảnh khắc ái muội kia, chỉ một chút nữa thôi là các nàng chạm đến được nhau, bên ngoài lại đột ngột vang lên thanh âm lạnh như băng của Nghiêm Hữu Di.

"Em đều đã chiếm được rồi, xin mời lăn đi." Nghiêm Hữu Di đã muốn xụi lơ, cánh tay cố chống lên vách tủ, thanh âm đều có chút hư thoát.

"Nghiêm học tỷ, làm người phải biết có lễ có phép. Chị thỏa mãn rồi, liền muốn đuổi em đi, dễ dàng như vậy sao?" Hứa Ưu Tuyền xuất ra một cái khăn tay, lau lau trên môi mật nước, tầm mắt lại là dời xuống dưới, "Bất quá vũ hội sắp bắt đầu, chúng ta không trở lại, liền chọc đến không ít phiền phức. Chị có muốn em lau giúp không?"

"Không cần."

Hứa Ưu Tuyền chờ mong phẫn nộ không có xuất hiện. Nghiêm Hữu Di bình thản tiếp nhận khăn tay, tự mình chỉnh lý. Hứa Ưu Tuyền một chút đều không có phát hiện Nghiêm Hữu Di cảm xúc như là bị Bá Vương ngạnh thượng cung, ngay cả vừa mới bắt đầu khóe mắt nước mắt cũng không thấy, Nghiêm Hữu Di nước mắt đều nuốt vào trong bụng rồi sao?

Đối phương ngữ khí lạnh lùng, dường như ra khỏi phòng liền muốn cùng cô phân rõ giới hạn, tựa như không hề quen biết, để Hứa Ưu Tuyền có chút không vui. Chị ấy là đang khinh thường mình sao? Xong chuyện liền trở mặt không nhìn người? Trong nháy mắt một tia tuyệt vọng kéo đến, nhượng trái tim cô như bị ném vào một hầm băng lạnh buốt.

"Học tỷ nhớ đấy, ngày sau còn rất dài." Hứa Ưu Tuyền lắc lắc đầu, đem chính mình suy nghĩ kỳ quái vứt đi, nếu chị ấy đã như vậy, bản thân mình cũng phải tỏ ra lãnh khốc vô tình, như vậy mới gọi là đáp lễ.

Hai người rất nhanh chỉnh lý tốt y phục, liền rời khỏi phòng thay quần áo. Thật vất vả đợi đến tiếng đóng cửa vang lên, Liễu Dĩ Hân cùng Tá An Hủy một trái tim treo mới buông xuống được. Tựa hồ vừa rồi không phải là hai người kia mây mưa thất thường, mà chính là các nàng bị cuốn vào một hồi vân vũ, Liễu Dĩ Hân lòng bàn tay đều là mồ hôi, xúc cảm ướt nóng rơi vào trên tay Tá An Hủy, để lại một vòng đỏ ửng.

Vừa rồi không chú ý, hiện tại buông ra, hai người đều là một bộ xấu hổ không nói nên lời.

"Ngượng ngùng." Liễu Dĩ Hân tiếng nói có chút khàn, lời vừa nói ra miệng tựa hồ mềm đến tan thành nước, để nàng càng thêm túng quẫn.

"Khụ khụ, đừng lo." Tá An Hủy thẹn thùng xoay người, thật sự không thể nhìn Liễu Dĩ Hân, nàng cũng không biết chính mình đang kiếm cái gì trong ngăn tủ, rõ ràng cũng không có gì cần sửa sang lại.


"Chúng ta

đây......" Liễu Dĩ Hân rất hiếm khi co quắp như vậy, dường như một trận vừa rồi đã đem tâm tư nàng gột rửa, ánh mắt nàng nhìn Tá An Huy cũng mang theo một tia hàm súc. "Hiện tại đi sao?"

"Nga, tốt." Tá An Hủy làm bộ như bình tĩnh, nhưng hai má ửng hồng lại bán đứng ý niệm chân chính trong đầu nàng.

Từ phòng thay quần áo đến hội trường chỉ mất thời gian ba phút, nhưng Tá An Hủy cùng Liễu Dĩ Hân đều cảm giác dài như một thế kỷ. Hai người nhìn nhau không nói gì, không biết nói cái gì cho phải, mà Tá An Hủy càng hận là, chính mình trên mặt đỏ ửng thế nhưng làm sao cũng tàng không được, thoạt nhìn giống như nàng cùng Liễu Dĩ Hân vừa làm ra chuyện gì không thể nhìn người.

"Đợi lát nữa, có thể mời em nhảy một bài được không?" Liễu Dĩ Hân rốt cục đem chính mình tâm tư nói ra, trong tiếng nói hiếm thấy mà mang theo một chút khẩn trương.

"A?" Tá An Hủy còn không có phản ứng kịp, Liễu Dĩ Hân hỏi nửa ngày, nàng mới giật mình hồi thần trở lại.

"Thực khó xử?" Liễu Dĩ Hân nghĩ đến nàng muốn cự tuyệt, trong lòng không khỏi dâng lên một tia ảo não.

"Không phải, chỉ là em hơi bất ngờ thôi, không có vấn đề."

Tá An Hủy lắc lắc đầu, theo trực giác chính mình nói ra. Trải qua chuyện vừa rồi, nàng có điểm hư thoát, cho nên nàng cũng không muốn tiếp tục ở trước mặt chị ấy giả trang. Bất quá chỉ là nhảy một bài mà thôi, cũng đâu có mất mát gì. Tá An Hủy luôn cấp chính mình tìm đủ loại lấy cớ.

Liễu Dĩ Hân cười gật gật đầu, trong nụ cười ẩn ẩn có loại thỏa mãn, giống như đóa hoa mai nở giữa tuyết trắng, thanh ngạo mà rõ nét. Nàng cảm thấy chính mình như đang dần rơi vào một cái lưới thật lớn, mà Tá An Hủy nhất cử nhất động, tựa hồ đều ảnh hưởng đến toàn bộ cảm xúc cùng tâm tư của nàng.

Tá An Hủy vừa mới đi vào hội trường, liền thấy Đậu Bình vừa khóc nức nở vừa chạy như bay ra ngoài, trên lễ phục xinh đẹp không biết vì sao có chút xộc xệch, lộ ra cả dây áo bên trong.

"Đậu Bình?" Tá An Hủy thân thủ muốn giữ chặt Đậu Bình, hoàn toàn không biết trong kia đã xảy ra chuyện gì. Chỉ nhìn thấy Đậu Bình khóc đến tan nát cõi lòng mà đẩy ra tầng tầng biển người chạy ra ngoài, trên gương mặt trang dung tinh xảo đều bị khóc rớt.


"Không cần cậu lo! Ô ô ô......" Đậu Bình hiện tại ai cũng không muốn gặp, ai nói cũng không muốn nghe. Cô thầm nghĩ đem chính mình hoàn toàn phong bế, tìm nơi vắng vẻ không ai biết đến mà phát tiết cảm xúc.

Mà bên trong hội trường nơi sảnh khiêu vũ, Tá An Hủy cùng Liễu Dĩ Hân thấy được đám người Tiết Hương Di đang che miệng cười, còn không ngừng chỉ về phương hướng Đậu Bình vừa ly khai, tựa như đang xem trình diễn trò vui.

"Đậu Bình......" Tá An Hủy có chút lo lắng, nhưng cũng không ngăn được cô gái nhỏ đang chạy như điên rời khỏi hội trường. Nàng thoáng suy nghĩ, vẫn là cảm thấy không ổn. Đậu Bình là đứa nhỏ có thần kinh vững vàng, xưa nay cũng không yếu đuối như vậy, nhất định là Tiết Hương Di bày trò khiến cô ấy nan kham, cho nên mới khóc thành như vậy chạy đi.

Tá An Hủy không yên lòng Đậu Bình, nàng cũng bất chấp nhiều người như vậy, bỏ đi giày cao gót, tùy tay đưa cho Liễu Dĩ Hân, lưu lại Liễu Dĩ Hân vẻ mặt kinh ngạc, liền xoay người đuổi theo Đậu Bình.

Nhưng là vừa mới chạy ra vài bước, nàng đột nhiên nhớ tới cái gì, lại đối Liễu Dĩ Hân hô:"Dĩ Hân, em nhất định sẽ quay trở lại, sẽ không nuốt lời."

"Ân......" Liễu Dĩ Hân nhẹ ứng lời nàng, vừa nhìn đã thấy bóng lưng nàng chạy thật xa. Hai chữ Dĩ Hân này Tá An Hủy gọi thật tự nhiên, như nước chảy mây trôi, tựa hồ giữa các nàng nên xưng hô như vậy, duyên phận, thật sự đã bắt đầu từ rất lâu rồi, chỉ là các nàng không nhận ra mà thôi.

"Dĩ Hân tỷ, chị đã đến!" Tiết Hương Di vẻ mặt có chút không quá thích hợp, thoạt nhìn chính là đang giả bộ trấn định, nhìn đến Liễu Dĩ Hân bước vào, liền tiến lên vãn ở cánh tay nàng.

"Lại trò đùa dai ?" Liễu Dĩ Hân không dấu vết mà buông tay Tiết Hương Di ra. Nàng biết rõ tính cách cô gái này, bởi vì hai nhà quan hệ, các nàng từ nhỏ đã quen biết nhau, tuy là Tiết Hương Di bên ngoài kiêu ngạo, nhưng cũng không phải dạng tâm địa xấu xa cùng thù dai, vì sao lần này cô ấy lại khiến cho Đậu Bình rơi vào tình huống khó xử như vậy?

--------------------------------------



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện