Tiết Hương Di cũng thật không ngờ nhiều lần khi dễ Đậu Bình như vậy, cô ấy cũng không rơi một giọt nước mắt, hôm nay chẳng qua làm cho cô ấy bị thất thố trước mặt mọi người, cư nhiên khóc đến thương tâm. Tiết Hương Di gặp qua rất nhiều người khóc, nhưng khóc đến mỹ cảm như Đậu Bình là lần đầu tiên, để trái tim cô nhịn không được run lên một chút.
Tá An Hủy đuổi theo thật lâu mới bắt được Đậu Bình, nàng nắm cô ấy thật chặt, không cho động nữa, "Đậu Bình!"
"Ô ô ô......" Đậu Bình tránh thoát không ra, nước mắt vẫn là xoạch xoạch rơi xuống.
"Đậu Bình, đừng chạy nữa, tớ không có mang giày, đau đã chết." Tá An Hủy rống ra câu này, Đậu Bình mới ngừng lại được.
"Cậu làm gì, để tớ một người đi tìm chết là được rồi!" Đậu Bình nức nở nói.
"Bệnh thần kinh, như vậy liền muốn chết, nói cho tớ nghe, chuyện gì xảy ra?"
Tá An Hủy dỗ dành Đậu Bình một hồi, cô ấy mời từ từ bình tĩnh lại, kể nửa ngày nàng mới đại khái hiểu được chuyện gì. Bắt đầu là Tiết Hương Di đến mời Đậu Bình khiêu vũ, xung quanh đều là bạn học, nghĩ cũng không việc gì nên Đậu Bình cũng không tiện từ chối. Ai biết đám người kia đã sớm ở trên lễ phục của cô giở trò, khiêu vũ một hồi, đến động tác cần góc độ lớn, vừa xoay người đột nhiên trên lưng roẹt một cái, giữa lưng thế là rách ra một đường. Tất cả mọi người nhìn thấy đều che miệng cười trộm, mà đám người đi theo Tiết Hương Di lại không hề kiêng nể mà trào phúng lên, để Đậu Bình càng thêm ủy khuất, liền đâm đầu bỏ chạy.
Kỳ thật chuyện này cũng không có gì nghiêm trọng, dù sao đây là trường nữ sinh, hở lưng một chút mà thôi, cũng không ảnh hưởng gì. Nhưng Đậu Bình lòng tự trọng rất cao, cô đối vũ hội lại cực kỳ để ý, cho nên lúc này mới chịu không nổi khóc lên. Nếu đổi là bình thường, cô chỉ cần chỉnh lại vai áo, đối Tiết Hương Di liếc mắt khinh thường, liền có thể ưỡn ngực mà tiếp tục dự vũ hội.
Tá An Hủy an ủi như thế nào cũng không xong, Đậu Bình căn bản nghe không lọt tai, càng lúc càng khóc lớn, còn ồn ào nói mình phải trở về nhà.
"Được rồi, cậu phải về nhà, tớ cũng không ngăn cản nữa. Nhưng cậu phải hứa với tớ, không được làm chuyện ngu ngốc, cậu cũng không phải lần đầu biết thủ đoạn của Tiết Hương Di, tốt nhất là mặc kệ cô ta đi." Tá An Hủy không có mang giày, cũng không tiện đưa Đậu Bình về nhà, đành phải dặn dò vài câu, sợ Đậu Bình trong lúc nhất thời cháy não lại làm ra chuyện đáng tiếc.
Đậu Bình đánh cái nghẹn, cũng nói không thêm gì, chính là gật gật đầu. Tá An Hủy xuất ra khăn tay giúp cô lau nước mắt, càng lau nhưng càng nhiều. Đậu Bình thật sự ứng với câu kia, người bình thường không khóc thì thôi, khóc một lần chính là hồng thủy vỡ đê.
Như vậy nháo một trận, đã hơn nửa buổi tối trôi qua, Tá An Hủy cảm thấy cũng không cần trở lại vũ hội. Nhưng nghĩ đến chính mình đã đáp ứng Liễu Dĩ Hân rồi, nàng vẫn là bất đắc dĩ quay trở lại hội trường.
Kỳ quái là, Liễu Dĩ Hân cư nhiên không ở sảnh khiêu vũ, nhưng bên cạnh nàng có rất đông người vây quanh, không biết đang nói chuyện gì. Mà kinh ngạc nhất chính là, Liễu Dĩ Hân trên tay vẫn còn cầm đôi giày cao gót của Tá An Hủy.
Liễu Dĩ Hân sắc mặt có chút không yên lòng, Tá An Hủy vừa đi vào, nàng liền phát hiện, lập tức lễ phép cùng mấy người bên cạnh tiếp đón một chút, hướng Tá An Hủy phương hướng đi đến, mang theo nụ cười ôn hòa thanh ngạo. Nàng biết Tá An Hủy sẽ không nuốt lời , ngay cả chính nàng cũng không biết vì sao lại chắc chắn đến như vậy.
Nữ sinh thân ảnh màu trắng mê người, đứng giữa một biển người hoa hoa diễm diễm đều thực sự chói mắt, đôi chân trắng nõn bởi vì một phen bôn ba mà có chút bẩn, không biết vì sao, Liễu Dĩ Hân khiết phích rất nặng lại không hề cảm thấy bài xích, ngược lại mạc danh đau lòng lên.
"Rất nhanh thôi." Liễu Dĩ Hân cười dắt Tá An Hủy vào một góc khuất bên hội trường.
"Đậu Bình tâm trạng không ổn, cậu ấy muốn về nhà, em cũng chỉ có thể tùy ý cậu ấy thôi, hơn nữa em không mang giày nên không thể đưa cậu ấy về." Tá An Hủy có chút bất đắc dĩ, vốn một đường sốt ruột chạy theo Đậu Bình, bây giờ mới biết, dưới chân đều muốn phá cả da.
"Ừm." Liễu Dĩ Hân từ trong túi sách lấy ra một bao khăn ướt, có chút muốn khom người xuống, "Để chị tới giúp."
"Đừng đừng đừng, em chính mình đến, nơi này còn có người!" Tá An Hủy hoảng sợ, nghĩ đến Liễu Dĩ Hân muốn ngồi xổm xuống mang giày cho mình, hẳn là khiến cho đám nữ sinh kia ghen tỵ phải chết. Nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện, Tá An Hủy nhanh chóng đoạt lấy khăn ướt trong tay Liễu Dĩ Hân, ngăn nàng cúi xuống.
Liễu Dĩ Hân có chút khí cười, Tá An Hủy nhìn xung quanh cũng không tường có thể chống, bất đắc dĩ vươn tay để Liễu Dĩ Hân đỡ lấy chính mình, sau đó khom người thanh lý phía dưới.
Mang vào giày cao gót, Tá An Hủy giống như cô bé lọ lem mang giày thủy tinh, lập tức liền trở nên sặc sỡ loá mắt.
"Hiện tại, chính là thời khắc các bạn mong chờ nhất, mỗi năm một lần! Xin mời hai vị lão sư dẫn đầu ban giám khảo tiến lên thông qua thể lệ thi đấu, chuẩn bị bắt đầu khởi tranh hoa khôi khiêu vũ năm nay!" MC trên đài náo nhiệt tuyên bố, tùy theo bước lên là hai vị lão sư mặc lễ phục khí phái, tay cầm microphone đối với dưới đài nữ sinh nói.
Nhất thời, biển người trong hội trường đều bộc phát ra nhiệt liệt vỗ tay cùng tiếng thét chói tai. Hai vị lão sư thông qua thể lệ, liền cười ra hiệu mở màn.
Âm nhạc sôi động vang lên, vũ bước liền bắt đầu
"Chị