Tá An Hủy cầm tay Liễu Dĩ Hân chạy vào trong bóng đêm vườn trường. Ngọn đèn hôn ám hạ xuống thân ảnh hai cô gái trẻ tuổi, bóng dáng cao gầy đổ dài trên đất. Tá An Hủy lúc này thấp hơn Liễu Dĩ Hân một cái đầu, vài sợi tóc rối tung rũ xuống bên tai, nàng mặc váy dài lễ phục màu trắng, lộ ra bờ vai trơn bóng, để Liễu Dĩ Hân nhìn thấy mà tim đập dồn dập.
Đợi đến cả hai dừng lại, Tá An Hủy mới phát hiện mình đang gắt gao nắm tay đối phương, lòng bàn tay bất giác đổ đầy mồ hôi. Nàng vội vàng buông lỏng tay Liễu Dĩ Hân, ngượng ngùng cười nói: "Khụ khụ...em...." Nhưng là nàng nửa buổi cũng không biết nên nói cái gì, cũng không thể nói rằng ngượng ngùng, chúng ta trở về đi loại lời này, thật là quẫn đã chết.
"Kỳ thực em từ đầu đã muốn chạy khỏi nơi đó, có phải không?" Liễu Dĩ Hân nhìn Tá An Hủy dáng vẻ quanh co, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, thoạt nhìn giống như một quả táo vừa chín, tỏa ra hương thơm mê người.
Tá An Hủy sửng sốt một chút, mặt liền đỏ lên, "Bởi vì bên trong rất buồn chán a."
"Ừm, vậy chúng ta đi dạo một chút thôi." Liễu Dĩ Hân cười như không cười mà nhìn Tá An Hủy.
Bởi vì trường học có lịch sử lâu đời, ngoại trừ một số đường lớn nối liền các khu nhà học chính, còn có vô số những đường rừng nhỏ, hai bên cây cối đều cao ngất, cách chừng mười mét sẽ có một trản đèn đường, ngọn đèn xa xa mờ ảo chiếu xuống, làm cho cảnh vật càng thêm ảm đạm mông lung.
Tá An Hủy thực thích loại cảm giác này, đặc biệt an bình yên tĩnh, tất cả mọi người đều ở hội trường, nàng cũng không cần tiếp xúc cùng một đám con nít nhỏ hơn mình mười mấy tuổi. Điều này làm cho Tá An Hủy không cần phải mang lên tấm mặt nạ ngây thơ dối trá, có đôi khi, hưởng thụ tuổi này mang đến vô câu vô thúc, vô tâm không phế cũng khá thú vị, nhưng là Tá An Hủy trong lòng vẫn cảm thấy mệt chết đi.
Có lẽ không ai biết, Tá An Hủy có bao nhiêu chờ mong nói cho Liễu Dĩ Hân biết tất cả sự thật, hoặc là làm cho chị ấy cảm nhận được chân chính con người nàng, không phải như một nữ sinh trung học, mà là như một người trưởng thành.
"An Hủy vì cái gì không muốn biết kết quả đây?" Đi rồi vài bước, Liễu Dĩ Hân cười hỏi.
"Bởi vì em đã sớm đoán được rồi." Tá An Hủy cũng không ngẩng đầu, thản nhiên nói. Ngữ khí của nàng so bình thường thành thục một ít, cũng lãnh đạm một ít.
"Ừ? Vậy em nói xem là ai?"
Liễu Dĩ Hân cũng đoán được kết quả, tuy rằng nàng đối này đó hư danh cũng không để ý, nhưng Tá An Hủy lãnh đạm như vậy để nàng có chút kinh ngạc. Rất nhiều thời điểm, Liễu Dĩ Hân đều cảm thấy Tá An Hủy thoạt nhìn không giống đứa nhỏ, mà luôn làm người ta cảm thấy nàng là một người đã trải qua rất nhiều tang thương.
"Đến đây, em nói nhỏ cho chị biết."
Tá An Hủy trên môi nở một vòng cười, ý cười tươi đẹp óng ánh, vừa nhìn liền có thể làm cho người ta sa vào đắm đuối. Huống chi, nàng còn ngoắc ngón tay, tại nơi không một bóng người lại muốn dán lỗ tai Liễu Dĩ Hân nói nhỏ. Rõ ràng chuyện này thoạt nhìn kỳ quái, Liễu Dĩ Hân lại như bị câu hồn, liền thuận theo Tá An Hủy.
"Là chúng ta....chị tin không?" Tá An Hủy hơi thở ấm áp phun đến, để Liễu Dĩ Hân hơi co rụt một chút, một trận tê dại từ vành tai kéo đến khắp người, làm cho nàng toàn thân như có kiến bò.
Kiếp trước Tá An Hủy trải qua mười mấy năm được điện ảnh tôi luyện, giơ tay nhấc chân đều là một loại tối cực hạn mĩ, huống chi là đặt ở độ tuổi này, đối với Liễu Dĩ Hân còn chưa từng nói qua luyến ái. Trong nháy mắt, tuổi trẻ nội tiết tố đã bị Tá An Hủy một câu một động tác cấp châm.
Nếu nói ở phòng thay quần áo, ở hội trường khiêu vũ đều là một loại rung động bất thình lình, thì hiện tại chính là Tá An Hủy chế tạo một cái mê cung, Liễu Dĩ Hân muốn đi ra dĩ nhiên chẳng hề dễ dàng. Lưng của Liễu Dĩ Hân bởi vì khẩn trương mà banh thẳng, nhịp tim không chịu khống chế tăng vọt, càng đáng sợ là, Tá An Hủy cách quá gần, hơi thở quen thuộc mang theo hương thơm độc hữu bất động thanh sắc xông vào mũi. Liễu Dĩ Hân cảm thấy tựa hồ ngay cả gật đầu đều có thể nghe thấy tiếng xương cốt vang lên.
Bị Tá An Hủy như vậy trêu đùa, Liễu Dĩ Hân muốn lùi về sau một chút, bởi vì tư thế này quá mức ái muội, làm cho nàng cảm thấy có chút xấu hổ. Nhưng thân thể cứng ngắt bỗng nhiên mất thăng bằng, dưới chân giày cao