Tá An Hủy thân thể như trước không có rời đi Liễu Dĩ Hân, không hề tự biết mà hỏi:"Vấn đề này có khó như vậy không?" Vừa nói, khóe mắt nàng khẽ cong, lộ ra yêu mị.
An Hủy, em đây là đang chơi với lửa có biết không? Liễu Dĩ Hân trong lòng như có tiểu ác ma rít rào, nếu em còn không có chừng mực như vậy dán tới gần, hậu quả cũng không phải em có thể chịu đựng được!
"Đây là...... Một vấn đề thực riêng tư."
Liễu Dĩ Hân yết hầu có chút nghẹn, thiếu chút nữa có thể phun ra lửa. Ánh mắt của nàng không ly khai đôi môi Tá An Hủy, biết rõ nhìn chằm chằm như vậy có chút thất lễ, nhưng ánh mắt nàng tựa như bị trúng tà, hoàn toàn không thể lệch khỏi quỹ đạo, trong đầu lộ ra một mảnh kiều diễm phấn hồng.
"Chị không nói, em cũng sẽ có cách để biết được..." Tá An Hủy lời nói ái muội, liền như vậy nở nụ cười, nụ cười của nàng tựa như con chim nhỏ, vừa thoát ra liền bay thẳng vào trong lòng Liễu Dĩ Hân, như vậy mĩ, như vậy mị, sinh sôi muốn đem hồn phách đối phương đều câu đi.
"Hử?" Liễu Dĩ Hân có chút không bắt được ý nghĩ của nàng, chỉ cảm thấy sự tình đã lệch về hướng chính mình không thể nào khống chế.
Tá An Hủy hô hấp ngưng trệ, nàng có một loại dự cảm thực bất an, nếu nàng thấu đi lên sẽ thay đổi tất cả kiên trì nàng đang có. Nhưng là, trong lòng rung động quấy rầy nàng nguyên bản suy nghĩ. Cặp môi mỏng kia khẽ cong, như đang mời gọi chính mình đến nếm, Tá An Hủy đồng tử trở nên thâm thúy, như vậy điên cuồng một lần đi!
"Nếu chị là lần đầu tiên, chúng ta đây trao đổi..."
Tá An Hủy để sát vào Liễu Dĩ Hân, từng câu từng chữ của nàng phun ra thực xảo diệu, Liễu Dĩ Hân dù là chưa trải qua tình sự đều cảm thấy trên mặt hỏa lạt lạt thiêu.
"Lần đầu tiên? Trao đổi?" Liễu Dĩ Hân nhẹ giọng lặp lại một lần. Nàng vừa mím môi, ở dưới ánh đèn đường càng thêm sáng lượng, tựa hồ càng tăng thêm bóng đêm ôn nhu, làm cho người ta trong lòng ngứa, nhịn không được muốn trìu mến một phen.
"Ừ? Như thế nào?" Tá An Hủy hơi hơi nhíu mày, ngón tay nàng phất qua đôi môi Liễu Dĩ Hân, phát hiện được đối phương không có trốn tránh, nàng trong lòng chỉ có một thanh âm, liền phải đem chính mình dấu môi son dán đi lên, điên cuồng một hồi, tùy hứng một hồi.
Liễu Dĩ Hân trả lời không được, giờ phút này Tá An Hủy nhìn như thương lượng nhưng lại không dung người cự tuyệt, khí tràng áp tới để nàng căn bản theo không kịp suy nghĩ của nàng ấy. Liễu Dĩ Hân cảm thấy linh hồn của chính mình có một bộ phận đã bị rơi vào cơn lốc xoáy do Tá An Hủy tạo ra, lực hấp dẫn cường đại, làm cho nàng như thế nào cũng giãy không ra.
Lúc Tá An Hủy đôi môi mềm mại chạm đến, hai người thân thể đều trong nháy mắt trở nên buộc chặt. Liễu Dĩ Hân cả người không thể ngăn chặn được run rẩy, giống như có một đạo điện lưu mãnh liệt xuyên qua thân thể nàng, loại cảm giác tê dại này làm cho nàng vừa hưng phấn vừa cảm thấy xa lạ. Nàng thật sự không rõ, thân thể của chính mình vì cái gì sẽ có phản ứng như vậy.
Tá An Hủy rõ ràng không phải lần đầu tiên hôn môi Liễu Dĩ Hân, nhưng không hiểu vì sao trong lòng lại dâng lên một loại cảm xúc dồn dập khẩn trương. Nàng bàn tay nắm chặt, siết đến lòng bàn tay đỏ bừng, sở hữu tế bào đều cảm thụ khoảnh khắc này, có lẽ cũng là duy nhất một lần tốt đẹp.
Liễu Dĩ Hân giống như liệu đến, lại giống như chưa bao giờ nghĩ đến, Tá An Hủy sẽ làm ra hành vi kinh thế