"Đây là sự thật?" Tá An Hủy cũng không biết chính mình vì cái gì như thế kích động cùng mẫn cảm. Nhưng không thể không nói, trong phút chốc nghe được tin tức kia, nàng có một loại mạc danh vui sướng. Lòng của nàng như một sợi dây đàn, chỉ cần nghe người khác nhắc đến Liễu Dĩ Hân, đầu sợi tuyến giống như bị người khẽ động, làm cõi lòng nàng đều bắt đầu xôn xao.
"Đương nhiên là thật."
Thì ra là thế, cô gái nhỏ đối nước Mỹ cảm thấy hứng thú. Liêu Tử Hàng cuối cùng bắt đến Tá An Hủy trọng điểm. Hắn không biết từ nơi nào moi ra một bản hợp đồng, đưa cho Tá An Hủy. Mặt trên ghi một vài điều khoản cùng phúc lợi dành cho thực tập sinh, giấy trắng mực đen rõ ràng viết— Hollywood đặc huấn.
"Tá tiểu thư, không bằng chúng ta tìm nơi uống trà, từ từ nói chuyện?" Liêu Tử Hàng nở nụ cười, ánh mắt híp lại mười phần thành khẩn, khiến người không tự chủ được muốn đi tin tưởng hắn.
Tá An Hủy trầm mặc vài giây, sau đó ngẩng đầu nhìn Liêu Tử Hàng, nàng chịu không nổi thanh âm giục giã trong lòng, rốt cục gật đầu, cùng hắn đi vào một gian đồ uống nọ.
Trên đường trở về, Tá An Hủy nghĩ đến Liêu Tử Hằng không ngừng chỉ ra chính mình ưu việt, còn nói nàng là hạt giống tốt, hắn đối nàng hết lòng thưởng thức cùng ý muốn bồi dưỡng. Nhưng nàng sống hai đời, đã không còn là cô gái ôm giấc mộng màu hồng như trước nữa, đối lời của hắn, nàng chỉ nghe vào đôi vài câu mà thôi. Nhưng Hollywood, Los Angeles như trước luôn là điểm đến mà nàng mơ ước.
Bất quá nếu đồng ý gia nhập loại công ty giải trí này, căn bản là đem thân hãm lao tù, chỉ có thể bị bọn họ vắt đến kiệt sức. May mắn nhận được vai diễn tốt, nhất thoát thành danh không nói, nếu chọn không đúng thời điểm, không cách nào hồng lên, xác định năm tháng còn lại chỉ là nhốt mình ở phòng chụp ảnh, thậm chí nhìn không tới phúc lợi cùng tiền lương. Còn không thì tìm đến vị cao tầng nào đó, nhất quán ôm đùi một bước lên mây, bằng không dựa vào thực lực của nàng lúc này, chỉ có thể làm trò vui đùa cho người khác.
Kiếp này Tá An Hủy tuyệt đối sẽ không để bản thân là ngoạn ý cho ai hết, đời trước làm trò trước mặt Liễu Dĩ Hân là quá đủ rồi. Nhưng nếu nàng bỏ qua cơ hội lần này, thật sự không biết phải chờ đến lúc nào mới có thể gặp lại người kia. Nàng sợ nhất là đến lúc gặp lại, Liễu Dĩ Hân đã trở thành một con người xa lạ không cảm xúc, giống như đã từng, ý nghĩ này khiến nàng lạnh đến tận xương!
Bởi vì phi thường hiểu rõ cách vận hành của công ty giải trí, Tá An Hủy lo lắng thật lâu cũng nghĩ không ra phải tiến vào bằng cách nào, mới có thể thay đổi cuộc sống hiện tại của mình.
Tá An Hủy lo lắng vài ngày, rốt cuộc nàng cũng gọi điện cho Liêu Tử Hàng, bày tỏ muốn tự mình đến gặp tổng giám đốc của bọn họ, cùng thương lượng điều khoản ký ước. Liêu Tử Hàng thuyết phục nàng không xong, hắn xin ý kiến cao tầng công ty, ngoài dự liệu là tổng giám đốc lại đồng ý, muốn trực tiếp gặp Tá An Hủy một lần. Rất nhanh, Liêu Tử Hàng liền y theo đó, sắp xếp cho Tá An Hủy đến gặp tổng tài của công ty hắn – Tô Kiều.
Tô Kiều vốn là một nhà quản lý kim bài, tính cách chính trực, diễn viên nào được cô dẫn dắt, sớm muộn đều hồng lên rực rỡ. Thoạt nhìn cô có vẻ ngoài quyến rũ diễm lệ, trang điểm đậm nhưng không làm người cảm thấy tục khí. Điểm này làm Tá An Hủy phi thường thưởng thức, kiếp trước nàng gặp qua không ít nữ cường nhân, không tính Liễu Dĩ Hân, thì ở trên vũ đài người tài ba nhân khuông nhân dạng cũng rất không sai. Giống như Tô Kiều, vừa diễm lệ lại biết nhìn người quả thật hiếm thấy, hơn nữa, Tá An Hủy cảm thấy Tô Kiều mạc danh quen mắt.
"Tá tiểu thư, nghe nói em muốn gặp tôi?" Tô Kiều rất có hứng thú nhìn nàng, xưa nay cũng không thực tập sinh nào dám đòi gặp trực tiếp tổng giám đốc để thương lượng điều khoản. Trừ phi là có chuyện lớn xảy ra, nhưng hiện tại Tá An Hủy hợp đồng cũng chưa ký, theo lý không thể nào đề nghị gặp cô. Nhưng thật ra dung mạo Tá An Hủy khiến Tô Kiều kinh ngạc một phen, là một khối ngọc tinh khiết, sau khi mài giũa, tương lai hẳn là trở thành gương mặt kim bài hiếm có.
"Tô tổng, xin chào." Tá An Hủy không kiêu ngạo không siểm nịnh đối Tô Kiều chào hỏi. "Đúng vậy, trước khi ký ước, em muốn hỏi chị mấy vấn đề. Ở công ty này, chị là lãnh đạo cao nhất, chỉ có chị mới có thể giải đáp."
"Ồ? Có ý tứ." Tô Kiều dừng trên tay bút máy đang xoay, nghiêm túc nhìn về Tá An Hủy, người vừa có ngữ khí nói chuyện hoàn toàn không hợp độ tuổi của nàng ấy. "Em tên gì?"
"Tá An Hủy."
Tá An Hủy? Tô Kiều có chút chấn kinh, nhìn kỹ cô gái trước mắt. Trách không được, chính mình thế nhưng cảm thấy nàng nhìn quen mắt, nguyên lai là Tá An Hủy. Nhưng là, trong trí nhớ của cô, sau này Tá An Hủy chính là ngôi sao cực hồng, chống lưng cho nàng ấy chính là Liễu gia tập đoàn lớn nhất giới giải trí. Chẳng lẽ đời này phát sinh biến cố rồi? Tinh Huy ban đầu cũng không thể nào có được Tá An Hủy.
"Em nói em tên gì?" Tô Kiều có chút không xác định có phải hay không trùng tên trùng họ.
"Tá An Hủy." Tá An Hủy bị Tô Kiều kinh ngạc sợ run một chút, vừa lặp lại một lần, còn viết tên mình lên giấy trên bàn.
"Khụ, Tá tiểu thư, em hỏi đi." Tô Kiều cẩn thận nhìn thoáng qua, tuy rằng cô gái này hiện tại sắc đẹp còn chưa hoàn mỹ, nhưng quả thật về sau chính là tam kim ảnh hậu bạo hồng cả giới giải trí Thượng Hải.
"Em sẽ cùng quý công ty ký ước, nhưng em không muốn chụp ảnh cấp ba, cũng sẽ không bồi rượu tham gia xã giao, không cùng người khác ghép đôi tạo dư luận theo phim, hy vọng quý công ty đồng ý, ngoài ra, em muốn nghiêm túc được tham gia đặc huấn tại Hollywood." Tá An Hủy đưa ra những yêu cầu rất bình thường, nhưng trong giới giải trí nuốt người không nhả xương này, một thực tập sinh chưa ai biết đến như nàng dám đối tổng tài đưa ra yêu cầu như vậy, trong mắt người khác chính là quá mức kiêu ngạo.
Đương nhiên, Tá An Hủy cũng không ôm hy vọng quá lớn, nếu không thể gia nhập Tinh Huy cũng không sao, đợi một thời gian nàng sẽ chính mình mở công ty giải trí, như vậy liền không cần đi theo con đường gian nan của kiếp trước, nàng cũng không cần ký ước thực tập sinh làm gì.
Nhưng ngoài dự liệu chính là, Tô Kiều cơ hồ không có do dự, liền gật gật đầu.
"Không có vấn đề Tá tiểu thư. Chị sẽ đích thân làm người đại diện cho em, những yêu cầu của em, chị đều đồng ý, chỉ cần một ngày chị còn làm tổng tài, liền hết thảy giữ lời, hơn nữa tuyệt đối sẽ không bức em làm chuyện em không thích, ý em thế nào?" Đôi mắt xinh đẹp của Tô Kiều tràn đầy ý cười, những yêu cầu này cũng không đáng kể gì, chỉ cần Tá An Hủy đến Tinh Huy, nàng muốn cái gì chính mình liền cấp cho nàng hết thảy.
Tá An Hủy trong khoảng thời gian ngắn không có phản ứng kịp, thoáng kinh ngạc nhìn Tô Kiều.
"Như thế nào? Không tin chị sao?" Tô Kiều nở nụ cười, lộ ra lúm đồng tiền mê người. Bất quá, cô đồng ý một cách vô điều kiện như vậy, tại trong vòng giải trí hỗn loạn này thực sự là hành vi khó lý giải. Nhưng cô biết, Tá An Hủy đáng giá được hưởng đãi ngộ như vậy.
"Em không phải không tin."
"Vậy được rồi, thương lượng đã xong, em trở về nghỉ ngơi thật tốt, lúc nào nguyện ý ký hợp đồng thì trực tiếp gọi điện cho chị, chị để tài xế đến đón em. Nhớ kỹ, chị hứa hẹn, chị đều sẽ làm được." Tô Kiều đưa danh thiếp cho Tá An Hủy, đối nàng cười đến phong tình vạn chủng.
"Vâng, cảm ơn chị." Tá An Hủy gật đầu, tiếp nhận danh