Sự tức giận của Tá ba ba cùng Tá mụ mụ cũng không hề giảm bớt vì những lời của Tá An Hủy. Ngay cả thường ngày trên bàn ăn nói cười vui vẻ đều trở nên dị thường áp lực. Tá An Hủy không dám mở miệng, mà ba mẹ nàng cũng bởi vì nàng tự chủ trương, hành vi hồ đồ mà không thèm nói đến nàng. Bầu không khí áp lực làm cho Tá An Hủy vài lần muốn từ bỏ ý định gia nhập Tinh Huy.
Nhưng nghĩ đến cuối cùng, Tá An Hủy đều nhịn xuống cảm xúc phức tạp, bắt đầu yên lặng an bài cuộc sống về sau. Mọi thứ đều bắt đầu từ sự tái sinh, vì vậy hãy để hết thảy trở thành một khởi đầu mới.
Rất nhiều chuyện chỉ xảy ra vào mấy năm sau, chúng ta mới biết được lúc trước mình làm vậy có đáng giá hay không. Hiện tại Tá An Hủy vì đi Los Angeles nghịch ý cha mẹ, trong lòng nàng chỉ thầm hy vọng Liễu Dĩ Hân sẽ không biến thành nữ nhân vô tình như đời trước.
Trong khoảng thời gian này, Tá An Hủy tìm mọi cách thuyết phục mẹ mình, cho tới lúc hai người cùng ôm nhau khóc, nàng mới hiểu mẹ không muốn mình đi vào con đường khúc chiết không sạch sẽ đó, mà chỉ muốn cuộc sống mình an nhàn tự tại. Sự kiên trì của nàng khiến cho mẹ nàng phẫn nộ đồng thời lại bất lực.
Nhưng làm mẹ, Tá mụ mụ chỉ có thể thỏa hiệp.
Tô Kiều thăng chức cho Liêu Tử Hàng, nhưng lại đem Tá An Hủy từ tay hắn trực tiếp đoạt qua, điều này khiến Liêu Tử Hàng giận đến chết khiếp. Bất quá Tô Kiều là loại người nào, diễn viên mà cô muốn, ai có thể dám cùng cô khiêu chiến. Cho dù Liêu Tử Hàng không cam lòng cũng không thể làm gì, chỉ có thể ăn cái buồn bực.
Tô Kiều cũng không thúc giục Tá An Hủy đến ký ước, cô rất nhẫn nại chờ đợi. Nếu không có duyên phận đó là thiên ý, nhưng nếu nàng tự nguyện đến trong tay mình, Tô Kiều tuyệt đối sẽ không để nàng chạy thoát.
Quả nhiên sau một tuần, Tá An Hủy dẫn theo ba mẹ với thái độ rất không tình nguyện đến Tinh Huy giải trí. Đối với người mới như Tá An Hủy, Tô Kiều gần như đã đưa ra cách đãi ngộ cao cấp nhất mà trước nay chưa từng có. Cao tầng công ty đều cảm thấy Tô Kiều điên rồi, nếu sau này Tá An Hủy không thể bạo hồng trở thành ngôi sao hạng A, hoặc không thể đem cúp Ảnh hậu về, thì tiền vốn công ty đều bị Tô Kiều ném xuống biển.
Một bản hợp đồng với những điều khoản có lợi cho Tá An Hủy, cùng với lời thuyết phục ân cần của Tô Kiều, cuối cùng đã làm yên lòng ba mẹ Tá An Hủy. Hơn nữa việc đào tạo của công ty đều đặt sau giờ học, tuyệt đối sẽ không làm cho học nghiệp của Tá An Hủy bị ảnh hưởng. Cho dù như thế, ba mẹ Tá An Hủy cũng không thích nữ nhân đầy vẻ phong trần như Tô Kiều, luôn cảm thấy con gái mình đi theo cô ấy không phải chuyện tốt. Nhưng vì đã ký hợp đồng, bọn họ muốn phản đối cũng không thể làm gì được.
Đợt huấn luyện đầu tiên ở Mỹ tạm thời định xuống, là vào kỳ nghỉ đông sau lễ giáng sinh, kéo dài trong một tháng. Nơi huấn luyện chính là Học viện Ucla tại Los Angeles, vốn có ngành đạo diễn cùng biểu diễn đứng đầu toàn Hoa Kỳ. Tinh Huy cũng là đầu tư rất lớn mới có thể đưa thực tập sinh đến đó bồi dưỡng, điều rất hiếm thấy ở trong giới giải trí những năm này.
Nhiều ngày trôi qua, Tá An Hủy bắt đầu chờ đợi đến ngày xuất ngoại.
Nàng vẫn tiếp tục buôn bán đĩa nhạc, sau giờ học liền đi Tinh Huy huấn luyện. Chiến tranh lạnh với gia đình cũng tan biến theo ngày tháng, dần dần về tới lúc trước ấm áp. Có đôi khi Tá An Hủy sẽ rất tưởng niệm Liễu Dĩ Hân, nhưng lại sợ hãi, này nửa năm thời gian, chị ấy đã biến thành dáng vẻ gì rồi. Nghĩ nghĩ, liền cảm thấy chính mình một tâm hồn ba mươi tuổi vẫn bất lực như trước, tâm tình liền xuống dốc không phanh. Không hiểu được đến tột cùng làm như thế nào, mới không tính cô phụ kiếp này trọng sinh.
"An Hủy, việc rèn luyện của em ở lớp thực tập sinh rất tốt, nhưng có một vấn đề rất lớn em biết hay không?" Tô Kiều xoay cây bút máy trong tay, chăm chú nhìn vào điểm số của Tá An Hủy trên tài liệu, nhẹ giọng nói.
Cô rất quan tâm đến việc bồi dưỡng Tá An Hủy, nữ sinh này không hề giống với những người mới khác, nàng là có nội lực diễn xuất, lại có sự thành thục ổn trọng của diễn viên đã vào nghề lâu năm, thậm chí nàng để ý rất kĩ mỗi một chi tiết nhỏ trong kịch bản.
Nhưng dù là như vậy, Tô Kiều vẫn cảm thấy trong lòng Tá An Hủy cất giấu rất nhiều chuyện. Nàng rất nỗ lực học tập, nhưng đối điểm số lại không chút quan tâm. Ở độ tuổi này, sắc đẹp của nàng chưa hoàn toàn nở rộ, nhưng từng đường nét gương mặt lại hoàn hảo đến không thừa một phân, không thiếu một phân, trong sự hoàn mỹ đó mang theo vẻ đạm nhạt xa cách, người khác muốn đến gần cũng không được, nàng tỏa ra hào quang cùng mị thái đều là từ nội tâm, mà không phải cố tình bày ra.
Nước quá trong ắt không có cá, một cô gái sạch sẽ tinh khiết như vậy, ở trong giới giải trí sống không được bao lâu.
Đương nhiên, bởi vì Tô Kiều rất có hứng thú đối với Tá An Hủy, cô vẫn hy vọng chính mình sẽ dìu dắt cùng bảo hộ được cô gái nhỏ này, mặc kệ ngày sau nàng tỏa sáng hay ngã xuống. Người mà cô đã nhìn trúng, xưa nay chưa bao giờ kém đi, miễn là Tá An Hủy vẫn ở trong tay cô, cô sẽ không để nàng chịu đến bất kỳ tổn thương nào.
"Kiều tỷ, có vấn đề gì ạ?" Tá An Hủy đối nghệ thuật biểu diễn vẫn luôn kính nghiệp, nàng có kiếp trước mười năm mài giũa, cho dù thiếu đi lý luận, mỗi bài thực hành của nàng vẫn khiến người khác kinh động như gặp thiên nhân.
"Lần thử vai đầu tiên của em, lão sư liền cho 90 điểm, đến bây giờ sau rất nhiều bài thực hành, em vẫn là 90 điểm. Tuy rằng thành tích rất cao, nhưng em không có tiến bộ." Tô Kiều nhìn thoáng qua Tá An Hủy gương mặt xinh đẹp như mang theo ánh sáng, lại quay đầu nhìn dòng xe cộ bên dưới khung cửa kính trong suốt.
"Không có tiến bộ?" Tá An Hủy mặc niệm một lần, thành thật mà nói, ánh mắt Tô Kiều rất độc đáo.
"An Hủy, lại đây." Tô Kiều khơi mào khóe miệng, lộ ra nụ cười phong tình, cô bảo Tá An Hủy gác kịch bản sang một bên, sau đó từ trong ngăn tủ lấy ra một chai rượu whisky. Cô mở nắp và rót rượu vào hai cái ly thủy tinh trên bàn. Vào thời điểm này, chai rượu như vậy có giá không hề rẻ.
"Vâng?" Tá An Hủy hoảng sợ, uống rượu? Nàng cũng không thể tùy tiện ở bên ngoài uống rượu. Hơn nữa nàng cũng không thích uống rượu.
"Uống thử một ly đi." Tô Kiều nheo mắt, bưng ly rượu đong đưa, thân hình quyến rũ dựa vào bên bàn. "Xem hương vị nữ nhân là như thế nào, đến đây."
Đôi môi đỏ thẫm của cô hướng nàng hôn gió một cái, lại chỉ hướng ly rượu, "Một nữ nhân nếu không có nữ nhân vị, liền giống như rượu mà không có nồng độ, không thể làm say lòng người."
Tô Kiều cười đến phong tình vạn chủng, nếu không phải đối diện là Tá An Hủy, chỉ sợ đổi là ai đều bị cô mê đảo.
"Em không biết uống." Tá An Hủy nhận lấy, nhưng lại không thể nào uống, nàng không phải là người sành uống rượu như Tô Kiều.
"Học một chút." Tô Kiều nhấp một ngụm rượu, trên mặt liền nhiễm lên màu sắc men say. "Em cảm thấy chị thế nào?" Cô tới gần bên tai Tá An Hủy, chớp chớp đôi mắt cực kỳ quyến rũ, phun ra nhiệt khí.
"Khụ khụ, chị thực mê người." Tá An Hủy ngượng ngùng quay đầu, vành tai vừa lúc bị môi Tô Kiều chạm qua, chỉ nghe đối phương "Ha ha" nở nụ cười. Kỳ thật, không nên nói là mê người, hẳn là quá mức câu nhân.
Một tiếng cười như chuông bạc phát ra từ cổ họng Tô Kiều, cô cũng không để ý chính mình vừa hôn lên vành tai Tá An Hủy, lại tiếp tục nhấp một nhụm, "Vậy đúng rồi, nam nhân thích, nữ nhân cũng thích. Không ai có thể khống chế bản