"Em không có!" Tá An Hủy không thể thoát khỏi tay Liễu Dĩ Hân, nhưng nhìn chị ấy nghiêm túc gần gũi như vậy, nàng đột nhiên nói không nên lời là cảm giác gì, liền yên lặng hãm trong đôi mắt sâu thẫm của chị ấy.
"Không nói chị sẽ không buông tay ." Liễu Dĩ Hân khẽ cười nói, tươi cười giảo hoạt cùng tự tin làm cho Tá An Hủy buồn bực một chút. "Là vì Jane?" Liễu Dĩ Hân không nghĩ sâu xa, nhưng lúc ăn cơm Tá An Hủy đã nhìn chằm chằm vào Jane, cho nên nàng liền theo đó mà đoán.
Tá An Hủy bị nói trúng tâm sự, thẹn quá thành giận, gương mặt bùm một cái đỏ lên.
"Mới không phải!" Tá An Hủy vuốt vuốt sợi tóc, lại nhớ tới kiếp trước mỗi lần nhắc đến Jane, Liễu Dĩ Hân liền trở mặt không nhìn, mâu thuẫn đến khiến nàng sinh đau. Tá An Hủy chính là khống chế không được tư duy chính mình, rõ ràng Liễu Dĩ Hân đã khác với đời trước, nhưng nàng vẫn cảm thấy ủy khuất khi nhớ lại chuyện này.
"Thì ra là vậy." Liễu Dĩ Hân trong lòng kinh ngạc, nhưng không có biểu hiện ra ngoài, nàng buông cổ tay Tá An Hủy xuống, vòng quanh ngón tay nàng ấy, bất tri bất giác càng đến gần một chút. Nhưng nàng không nghĩ ra, Tá An Hủy đây là ngày đầu tiên nhận thức Tần Ninh, lại có thể tức giận chuyện gì? Liễu Dĩ Hân suy tư một trận, cũng nghĩ không ra nguyên cớ.
"Chị...." Tá An Hủy bị đối phương phát hiện rồi, càng thêm không nghĩ để ý Liễu Dĩ Hân. Tuy rằng như vậy có chút tùy hứng, nhưng Tá An Hủy luôn hy vọng Liễu Dĩ Hân có thể nói ra điều gì khiến nàng yên tâm hơn.
Hỗn đản! Chị còn không mau giải thích, chị cùng nữ nhân kia là quan hệ gì?
Liễu Dĩ Hân cũng không biết trong lòng Tá An Hủy đang nghĩ gì, đối phương giận dỗi nàng nhìn ở trong mắt, kia khuôn mặt đỏ bừng, đôi lông mày hẹp dài mềm mại, ánh mắt đáng yêu khóe mắt hơi hơi nhếch lên, đôi mi thanh tú khinh túc, không biết vì sao thế nhưng có một phen phong vị khác.
"Em không nói, chị làm sao biết em đang dỗi cái gì?" Liễu Dĩ Hân lôi kéo Tá An Hủy, theo bản năng đong đưa nàng ấy mấy cái, giống như làm nũng thỏa hiệp, khóe miệng ý cười lại càng đậm.
"Vậy chị cùng cô ta là quan hệ gì?" Tá An Hủy kiên trì, trong lòng không ngừng nhắc nhở chính mình hiện tại vẫn là một nữ sinh trung học, đồng ngôn vô kỵ. Hỏi ra miệng mới phát hiện mặt mình giống như bị hỏa thiêu.
"Phốc......" Liễu Dĩ Hân bật cười, xem như đã hiểu rõ vấn đề. Nàng cùng Jane, bất quá là quan hệ giữa sinh viên cùng trợ giảng, so người bình thường tốt hơn một chút mà thôi. Dù sao cùng là người Trung Quốc, Liễu Dĩ Hân tự nhiên nói chuyện với cô ấy nhiều một chút. "Chị cùng cô ấy?"
Nhưng Liễu Dĩ Hân nhìn đến ánh mắt Tá An Hủy, biểu tình khẩn trương làm cho nàng đột nhiên nghĩ tới cái gì, trong lòng thế nhưng dâng lên một loại thản nhiên vui sướng."Em cảm thấy chị cùng cô ấy là quan hệ gì? Tá học muội?" Đại khái trong nhiễm sắc thể liền mang theo gien đùa giỡn, lời giải thích sắp đến bên miệng, Liễu Dĩ Hân đột nhiên đình chỉ, đổi thành câu hỏi ái muội.
"Em, em như thế nào biết." Tá An Hủy nhìn thấy Liễu Dĩ Hân nụ cười tà mị, tâm liền trầm xuống.
Nhanh như vậy sao? Mới xuất ngoại không bao lâu, nữ nhân tên Jane kia đến tột cùng đã làm gì? Sắc mặt Tá An Hủy không tự giác suy sụp, thoạt nhìn làm cho người ta có chút không đành lòng.
"Kỳ thực...." Liễu Dĩ Hân ngón tay theo thói quen vuốt vuốt cái mũi Tá An Hủy, bật cười nói:"Chúng ta chính là quan hệ bạn cùng phòng mà thôi, ở nơi này, chị đưa mắt không quen, cũng không có bạn bè. Sinh viên bản địa cũng ít khi chơi với người Trung Quốc, sau khi quen biết Jane, chị liền cùng cô ấy hợp thuê một căn nhà. Chỉ là như vậy, em suy nghĩ cái gì?"
Liễu Dĩ Hân cũng không biết vì sao phải giải thích toàn diện cùng Tá An Hủy, nhưng nhìn đến Tá An Hủy khó chịu, nàng không nhẫn tâm lại tiếp tục trêu chọc nàng ấy. Nàng ấy càng để ý chuyện này, càng làm cho trái tim nàng ấm áp.
"Các người ở cùng một chỗ sao?" Tá An Hủy cắn cắn môi dưới, tuy rằng Liễu Dĩ Hân đối chính mình giải thích, nhưng trong lòng nàng luôn có cây gai, đại khái là vì kiếp trước nữ nhân kia tên gọi quá nhạy cảm, Tá An Hủy sợ Liễu Dĩ Hân cùng cô ta đã muốn bắt đầu cái gì cảm tình.
"Đúng vậy, chúng ta ở tại một căn nhà." Liễu Dĩ Hân gật gật đầu.
"Hừ! Liễu Dĩ Hân, chị cảm thấy cô ta rất đẹp sao?" Tá An Hủy tiểu tính tình ngay cả chính nàng đều chịu không nổi, bất quá dù sao lúc này dựa vào bề ngoài non nớt, nàng liền bất cứ giá nào cũng phải đem chuyện trong lòng đổ đi ra.
"Ừm, cô ấy rất đẹp." Liễu Dĩ Hân đúng sự thật đáp.
Tần Ninh quả thật phi thường xinh đẹp, vừa có dáng người Âu Mỹ gợi cảm, lại có ngũ quan xinh xắn của người Châu Á, trọng yếu hơn là, khí chất của cô ấy phi thường tao nhã, điểm này, so với bên ngoài còn làm cho Liễu Dĩ Hân thưởng thức.
"Liễu Dĩ Hân!" Tá An Hủy tức giận ném tay Liễu Dĩ Hân xuống, đi nhanh phía trước vài bước.
Có thú vị không khi khen nữ nhân khác ở trước mặt mình? Nàng lại quên một điều, kiếp này Liễu Dĩ Hân còn chưa hoàn toàn cong, quan hệ cùng nàng cũng chưa xác định, tự nhiên cũng sẽ không nghĩ nhiều như vậy.
Nhìn theo bóng dáng thanh xuân tịnh lệ của Tá An Hủy, Liễu Dĩ Hân tươi cười trở nên thâm ý một ít. Một lần, là nàng nghĩ quá nhiều, hai lần, có lẽ chính là trùng hợp, nhưng lặp đi lặp lại nhiều lần, Liễu Dĩ Hân có thể nghe thấy được tiếng nói chân thật nhất từ tâm thất trái của mình. Nàng có chút xúc động, rất muốn chạy tiến lên, từ phía sau đem thân hình mảnh khảnh kia ôm vào trong lòng mình.
Loại cảm giác này, hẳn là thực thoải mái cùng thỏa mãn đi.
Liễu Dĩ Hân tầm mắt vòng vo chuyển, vì ý niệm trong đầu mình mà cảm thấy