Liễu Dĩ Hân, chị chỉ nhìn thấy em dũng cảm vì chị một lần, lại không biết rằng, trong sinh mệnh của em, phàm là chuyện liên quan đến chị, em đều nguyện ý như thiêu thân lao đầu vào lửa.
"An Hủy, cảm ơn em."
Thân thể Tá An Hủy bởi vì một câu thì thầm này của Liễu Dĩ Hân, không nhẹ không nặng rung rung một chút.
Liễu Dĩ Hân cũng không biết chính mình vì cái gì nói như vậy, chỉ là sau khi ôm lấy Tá An Hủy, đây là câu đầu tiên hiện ra trong đầu nàng. Có lẽ là cảm tạ Tá An Hủy không để cho mình thất vọng, hoặc là cảm tạ nàng ấy đã thay thế chính mình dũng cảm. Mặc dù hai người chưa chính thức hứa hẹn cùng nhau, giới hạn gì đều không có vượt qua, nhưng trong đáy lòng Liễu Dĩ Hân vẫn rất nhớ Tá An Hủy.
Tá An Hủy ôm Liễu Dĩ Hân, vùi đầu ở trên hõm vai của nàng ấy, hung hăng gật gật đầu. Đang lúc nàng muốn nói chuyện, một giọng nam quen thuộc đột nhiên đánh gãy suy nghĩ của nàng.
"Hân Hân!" Giọng nam vang lên từ sau lưng Tá An Hủy. Từ xa đến gần rồi ngẩn ngơ nhìn các nàng ôm nhau, Triệu Thành luôn cảm thấy tư thế giữa các nàng rất quái lạ, cũng không tiếp tục nói cái gì, xấu hổ ngừng lại miệng.
Liễu Dĩ Hân nghe thấy tiếng hô mới thoáng buông ra Tá An Hủy. Nàng bất động thanh sắc nhíu nhíu mày, thoáng quay đầu liếc Triệu Thành một cái, sau đó ánh mắt vẫn dừng lại trên người Tá An Hủy.
"Chào Jane, đã lâu không gặp." Triệu Thành ngượng ngùng sờ sờ mũi, phất phất tay với Tần Ninh đang đứng phía sau Liễu Dĩ Hân.
Tá An Hủy theo thanh âm thấy được Triệu Thành, kia gương mặt nam nhân lập thể mang theo chút phong lưu, nàng lập tức nhớ lại ngày đó đã nghe qua tiếng nói của hắn trong điện thoại Liễu Dĩ Hân.
Tần Ninh vốn là con lai, dáng người thập phần xinh đẹp, theo lễ mà cùng Triệu Thành bắt chuyện. Cô nhìn bên kia Liễu Dĩ Hân cùng Tá An Hủy vừa mới tách khỏi ôm ấp còn có chút mặt đỏ, cười đến thực thanh lịch, ánh sáng mặt trời chiếu ở trên gương mặt cô, giống như nữ thần Athen trên vách đá kia, đẹp đến kinh tâm động phách, làm cho người ta không thể sinh ra nửa phần báng bổ.
Bị hai người đối thoại đánh gãy, Liễu Dĩ Hân lúc này mới khôi phục một chút dáng vẻ thường ngày. Mặc dù nàng có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói cùng Tá An Hủy, nhưng giờ phút này cũng không phải thời cơ thích hợp.
"Em gái của tôi, Tá An Hủy."
"Cô ấy là trợ giáo –Jane, anh ta là học trưởng — Triệu Thành." Liễu Dĩ Hân nhất nhất hướng bọn họ giới thiệu lẫn nhau, ngữ khí đã trở về lúc ban đầu lạnh nhạt, chính là hơi thở có chút rối loạn đã bại lộ nội tâm chân thật của nàng.
"Chào em." Triệu Thành hướng Tá An Hủy vươn tay phải, không thể không nói, Tá An Hủy dung nhan quả thật làm cho Triệu Thành vốn là một nam nhân phong lưu phóng khoáng cũng kinh vi thiên nhân. Tá An Hủy đẹp đến mức khiến Triệu Thành có chút cảm giác áp bách, cũng giống như Tần Ninh bên cạnh Liễu Dĩ Hân, đồng dạng là nữ nhân khiến người gặp một lần liền không thể nào quên. Một người giữa thanh thuần mang theo sự quyến rũ, một người giữa gợi cảm mang theo sự kiêu ngạo.
"Xin chào, tiếng Trung của chị không tốt lắm." Tần Ninh nói tiếng Trung hơi kém, nhưng vẫn rất lịch sự tiếp đón Tá An Hủy.
Tá An Hủy cùng bọn họ bắt tay, khoảng cách này để nàng thật sự nhìn thấy rõ hai người đứng trước mặt mình.
Nàng đối Triệu Thành hoàn toàn không có ấn tượng, nhưng đối nữ nhân tên Jane, nàng từng nghe Liễu Dĩ Hân nhắc qua. Kiếp trước, nàng trong lúc vô tình lật xem sổ ghi chép của Liễu Dĩ Hân, bên trong tràn ngập từ đơn tiếng Anh, còn có chính là Jane – cái tên duy nhất trong đó.
Tá An Hủy hỏi qua Liễu Dĩ Hân, Jane là ai, đổi lại chính là một tuần chiến tranh lạnh. Điều này đã trở thành nghịch lân giữa hai người, một khúc mắc mà cho đến lúc chết đi nàng vẫn không lý giải được.
Tá An Hủy vốn không có mẫn cảm như vậy, nhưng từ cái nhìn thứ hai, nàng đã cảm thấy Tần Ninh quen thuộc một cách khó hiểu.
Tần Ninh mang túi xách màu cà phê đậm, đường nét tinh xảo, đó là chiếc túi duy nhất mà kiếp trước Liễu Dĩ Hân luôn cất giữ. Một chiếc tủ chỉ dùng để chứa nó, tất cả đều cùng một chất liệu, cùng loại kiểu dáng, ngoại lệ gì đều không có, giống như một thói quen bệnh trạng, thuần túy làm cho người ta sợ hãi.
Trên người Tần Ninh đều mang trang sức màu tím, màu sắc của hoa tai, chiếc trâm cài trên ngực.... Đó là màu sắc tôn quý, cũng là màu mà Liễu Dĩ Hân yêu thích nhất. Nhưng hiện tại, Tá An Hủy không biết này đến tột cùng là sở thích của Tần Ninh, hay là sở thích của Liễu Dĩ Hân.
Còn có rất nhiều chi tiết nhỏ, sau khi Tá An Hủy cùng mấy người Liễu Dĩ Hân dùng cơm mới phát hiện, Tần Ninh cử chỉ tao nhã, lễ phép mà xa cách mỉm cười, khẽ nâng cằm khi lắng nghe người khác, ánh mắt đạm nhạt....
Vì cái gì, cô ấy rất giống dáng vẻ của Liễu Dĩ Hân khi trưởng thành.
Nữ nhân này khẳng định cùng Liễu Dĩ Hân từng có chuyện gì không thể cho ai biết! Tá An Hủy bỗng nhiên phi thường phát điên. Nàng sống lại, những gì Liễu Dĩ Hân trải qua ở kiếp trước nàng không có tham dự đến. Thật giống như bí ẩn bị giấu trong cuộn giấy, nàng rất muốn vạch trần, lại không thể nào xuống tay. Kiếp này Liễu Dĩ Hân có lẽ cũng không biết điều gì sẽ xảy ra với mình trong tương lai.
Nơi nơi hái hoa ngắt cỏ Liễu Dĩ Hân, chị tuyệt đối là cái hỗn đản!
Tá An Hủy cũng không biết làm sao vậy, hung hăng trừng mắt nhìn Liễu Dĩ Hân đang ăn cơm, khiến nàng ấy gần như mắc nghẹn khi nhìn thấy. Tuy rằng loại cảm xúc này không thể nói rõ nửa điểm ăn khớp, lại mạc danh kỳ diệu chỉ trích, nhưng Tá An Hủy vẫn đối Liễu Dĩ Hân sinh khí.
"Tá muội muội, em làm sao vậy?" Liễu Dĩ Hân nhìn Tá An Hủy thở phì phì,