Trọng Sinh Muốn Nói Ra Tiếng Yêu - Tích Trần [Bh]

Chương 47


trước sau



Liễu Dĩ Hân, chị chỉ nhìn thấy em dũng cảm vì chị một lần, lại không biết rằng, trong sinh mệnh của em, phàm là chuyện liên quan đến chị, em đều nguyện ý như thiêu thân lao đầu vào lửa.

"An Hủy, cảm ơn em."

Thân thể Tá An Hủy bởi vì một câu thì thầm này của Liễu Dĩ Hân, không nhẹ không nặng rung rung một chút.

Liễu Dĩ Hân cũng không biết chính mình vì cái gì nói như vậy, chỉ là sau khi ôm lấy Tá An Hủy, đây là câu đầu tiên hiện ra trong đầu nàng. Có lẽ là cảm tạ Tá An Hủy không để cho mình thất vọng, hoặc là cảm tạ nàng ấy đã thay thế chính mình dũng cảm. Mặc dù hai người chưa chính thức hứa hẹn cùng nhau, giới hạn gì đều không có vượt qua, nhưng trong đáy lòng Liễu Dĩ Hân vẫn rất nhớ Tá An Hủy.

Tá An Hủy ôm Liễu Dĩ Hân, vùi đầu ở trên hõm vai của nàng ấy, hung hăng gật gật đầu. Đang lúc nàng muốn nói chuyện, một giọng nam quen thuộc đột nhiên đánh gãy suy nghĩ của nàng.

"Hân Hân!" Giọng nam vang lên từ sau lưng Tá An Hủy. Từ xa đến gần rồi ngẩn ngơ nhìn các nàng ôm nhau, Triệu Thành luôn cảm thấy tư thế giữa các nàng rất quái lạ, cũng không tiếp tục nói cái gì, xấu hổ ngừng lại miệng.

Liễu Dĩ Hân nghe thấy tiếng hô mới thoáng buông ra Tá An Hủy. Nàng bất động thanh sắc nhíu nhíu mày, thoáng quay đầu liếc Triệu Thành một cái, sau đó ánh mắt vẫn dừng lại trên người Tá An Hủy.


"Chào Jane, đã lâu không gặp." Triệu Thành ngượng ngùng sờ sờ mũi, phất phất tay với Tần Ninh đang đứng phía sau Liễu Dĩ Hân. 

Tá An Hủy theo thanh âm thấy được Triệu Thành, kia gương mặt nam nhân lập thể mang theo chút phong lưu, nàng lập tức nhớ lại ngày đó đã nghe qua tiếng nói của hắn trong điện thoại Liễu Dĩ Hân.

Tần Ninh vốn là con lai, dáng người thập phần xinh đẹp, theo lễ mà cùng Triệu Thành bắt chuyện. Cô nhìn bên kia Liễu Dĩ Hân cùng Tá An Hủy vừa mới tách khỏi ôm ấp còn có chút mặt đỏ, cười đến thực thanh lịch, ánh sáng mặt trời chiếu ở trên gương mặt cô, giống như nữ thần Athen trên vách đá kia, đẹp đến kinh tâm động phách, làm cho người ta không thể sinh ra nửa phần báng bổ.

Bị hai người đối thoại đánh gãy, Liễu Dĩ Hân lúc này mới khôi phục một chút dáng vẻ thường ngày. Mặc dù nàng có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói cùng Tá An Hủy, nhưng giờ phút này cũng không phải thời cơ thích hợp.

"Em gái của tôi, Tá An Hủy."

"Cô ấy là trợ giáo –Jane, anh ta là học trưởng — Triệu Thành." Liễu Dĩ Hân nhất nhất hướng bọn họ giới thiệu lẫn nhau, ngữ khí đã trở về lúc ban đầu lạnh nhạt, chính là hơi thở có chút rối loạn đã bại lộ nội tâm chân thật của nàng.

"Chào em." Triệu Thành hướng Tá An Hủy vươn tay phải, không thể không nói, Tá An Hủy dung nhan quả thật làm cho Triệu Thành vốn là một nam nhân phong lưu phóng khoáng cũng kinh vi thiên nhân. Tá An Hủy đẹp đến mức khiến Triệu Thành có chút cảm giác áp bách, cũng giống như Tần Ninh bên cạnh Liễu Dĩ Hân, đồng dạng là nữ nhân khiến người gặp một lần liền không thể nào quên. Một người giữa thanh thuần mang theo sự quyến rũ, một người giữa gợi cảm mang theo sự kiêu ngạo.

"Xin chào, tiếng Trung của chị không tốt lắm." Tần Ninh nói tiếng Trung hơi kém, nhưng vẫn rất lịch sự tiếp đón Tá An Hủy.

Tá An Hủy cùng bọn họ bắt tay, khoảng cách này để nàng thật sự nhìn thấy rõ hai người đứng trước mặt mình.

Nàng đối Triệu Thành hoàn toàn không có ấn tượng, nhưng đối nữ nhân tên Jane, nàng từng nghe Liễu Dĩ Hân nhắc qua. Kiếp trước, nàng trong lúc vô tình lật xem sổ ghi chép của Liễu Dĩ Hân, bên trong tràn ngập từ đơn tiếng Anh, còn có chính là Jane – cái tên duy nhất trong đó.

Tá An Hủy hỏi qua Liễu Dĩ Hân, Jane là ai, đổi lại chính là một tuần chiến tranh lạnh. Điều này đã trở thành nghịch lân giữa hai người, một khúc mắc mà cho đến lúc chết đi nàng vẫn không lý giải được.

Tá An Hủy vốn không có mẫn cảm như vậy, nhưng từ cái nhìn thứ hai, nàng đã cảm thấy Tần Ninh quen thuộc một cách khó hiểu.

Tần Ninh mang túi xách màu cà phê đậm, đường nét tinh xảo, đó là chiếc túi duy nhất mà kiếp trước Liễu Dĩ Hân luôn cất giữ. Một chiếc tủ chỉ dùng để chứa nó, tất cả đều cùng một chất liệu, cùng loại kiểu dáng, ngoại lệ gì đều không có, giống như một thói quen bệnh trạng, thuần túy làm cho người ta sợ hãi.

Trên người Tần Ninh đều mang trang sức màu tím, màu sắc của hoa tai, chiếc trâm cài trên ngực.... Đó là màu sắc tôn quý, cũng là màu mà Liễu Dĩ Hân yêu thích nhất. Nhưng hiện tại, Tá An Hủy không biết này đến tột cùng là sở thích của Tần Ninh, hay là sở thích của Liễu Dĩ Hân.


Còn có rất nhiều chi tiết nhỏ, sau khi Tá An Hủy cùng mấy người Liễu Dĩ Hân dùng cơm mới phát hiện, Tần Ninh cử chỉ tao nhã, lễ phép mà xa cách mỉm cười, khẽ nâng cằm khi lắng nghe người khác, ánh mắt đạm nhạt....

Vì cái gì, cô ấy rất giống dáng vẻ của Liễu Dĩ Hân khi trưởng thành.

Nữ nhân này khẳng định cùng Liễu Dĩ Hân từng có chuyện gì không thể cho ai biết! Tá An Hủy bỗng nhiên phi thường phát điên. Nàng sống lại, những gì Liễu Dĩ Hân trải qua ở kiếp trước nàng không có tham dự đến. Thật giống như bí ẩn bị giấu trong cuộn giấy, nàng rất muốn vạch trần, lại không thể nào xuống tay. Kiếp này Liễu Dĩ Hân có lẽ cũng không biết điều gì sẽ xảy ra với mình trong tương lai.

Nơi nơi hái hoa ngắt cỏ Liễu Dĩ Hân, chị tuyệt đối là cái hỗn đản!

Tá An Hủy cũng không biết làm sao vậy, hung hăng trừng mắt nhìn Liễu Dĩ Hân đang ăn cơm, khiến nàng ấy gần như mắc nghẹn khi nhìn thấy. Tuy rằng loại cảm xúc này không thể nói rõ nửa điểm ăn khớp, lại mạc danh kỳ diệu chỉ trích, nhưng Tá An Hủy vẫn đối Liễu Dĩ Hân sinh khí.

"Tá muội muội, em làm sao vậy?" Liễu Dĩ Hân nhìn Tá An Hủy thở phì phì,

trong lòng hoàn toàn sờ không được ý nghĩ, vừa rồi còn cao hứng phấn chấn cộng thêm cảm động vạn phần, như thế nào đột nhiên như thế ai oán, còn nhìn chằm chằm Tần Ninh, người xem trong lòng bỡ ngỡ, như vậy hình như có chút kỳ quái đúng không?

"Hừ, không có việc gì." Tá An Hủy khẽ hừ một tiếng, thu liễm một chút, ngẫm lại chính mình cũng không thể bởi vì một chút dấu vết để lại liền biểu hiện như thế rõ ràng, liền vùi đầu tiếp tục ăn cơm.

"Trong chốc lát chị dẫn em đi tham quan trường, chịu không?" Liễu Dĩ Hân khẽ mỉm cười, nàng cũng nói không rõ, chính là muốn cùng Tá An Hủy có không gian riêng của hai người, tuy rằng không nhất định muốn tán gẫu cái gì, nhưng im lặng đợi cùng một chỗ cũng rất dễ chịu.

"Cynthia, buổi chiều em còn có tiết đấy." Tần Ninh nhắc nhở nói. Bởi vì Liễu Dĩ Hân muốn tốt nghiệp trước hạn, cho nên thời khóa biểu của nàng luôn kín mít.

"Không sao." Liễu Dĩ Hân lắc lắc đầu, Tá An Hủy đều có thể đến đây, nàng còn không thể trốn học sao? Huống chi, Tá An Hủy cùng chính mình vào lớp cũng không có việc gì.

"Chị có lịch học sao?" Tá An Hủy rầu rĩ hỏi một câu. Tuy rằng Liễu Dĩ Hân trả lời khiến cho nàng có chút an ủi, nhưng nàng luôn cảm thấy Tần Ninh nhìn thật chướng mắt.

"Nếu không anh mời em đi tham quan vườn trường, sau đó chờ Hân Hân tan học." Triệu Thành xung phong nhận việc, dù sao lịch học của hắn không nhiều như vậy, bồi mỹ nhân đi dạo vẫn là ưu tiên hàng đầu. Hơn nữa xem ra, Tá An Hủy cùng Liễu Dĩ Hân quan hệ tốt lắm, hắn cũng vừa vặn có thể lấy lòng một chút.

"Không cần. Cám ơn." Liễu Dĩ Hân đánh gãy Triệu Thành ngay lập tức, nàng một chút cũng không yên tâm đem Tá An Hủy giao cho Triệu Thành.

Liễu Dĩ Hân thái độ làm cho Tần Ninh cùng Triệu Thành đều cảm thấy vi diệu, xem ra, tiểu muội muội vượt đường xa đến đây, quan hệ cùng Liễu Dĩ Hân thật sự không đơn giản! Tần Ninh lần đầu tiên thấy được trên mặt Liễu Dĩ Hân xuất hiện cảm xúc thay đổi mạnh mẽ như vậy, cùng vẻ mặt vạn phần chiếm hữu kia, thực sự để cô nhìn Liễu Dĩ Hân bằng con mắt khác.


"Được rồi, chìa khóa đặt ở chỗ cũ, nếu về trễ thì tự mình vào, không cần nhấn chuông cửa ." Tần Ninh gật gật đầu, dùng tiếng Anh đối Liễu Dĩ Hân nói.

"Ừ. Chị ngủ trước đi, không có vấn đề gì." Liễu Dĩ Hân uống một ngụm đồ uống, đáp.

Tuy rằng vốn tiếng Anh của Tá An Hủy chưa bằng người bản địa, nhưng những lời Jane nói nàng vẫn nghe hiểu, hơn nữa Tần Ninh cùng Liễu Dĩ Hân như vậy thân mật kề tai nói nhỏ, còn nói cái gì chìa khóa, chính là đang trụ cùng một phòng. Tá An Hủy trong lòng giận sôi, đem dao nĩa dằn thật mạnh lên miếng thịt bò trước mặt.

Đáng giận! Liễu Dĩ Hân chị là đồ trứng thối!

Tá An Hủy cũng không hiểu được trái tim mình làm sao vậy, một trận một trận trừu đau, theo hô hấp khuếch tán đến toàn bộ lồng ngực, làm cho nàng rất khó chịu.

"An Hủy, em rốt cuộc làm sao vậy?"

Rời nhà ăn, hai người cuối cùng có không gian riêng bên nhau. Tá An Hủy luôn cau mày, vẻ mặt oán khí, Liễu Dĩ Hân thật sự không biết chính mình làm sai chỗ nào. Nàng nắm cổ tay Tá An Hủy, kéo nàng ấy lại gần chính mình, nhìn thiếu nữ đã muốn cao hơn một ít, trên gương mặt tuyệt mỹ hiện lên một chút bất an nghi hoặc, mạc danh khiến cho cõi lòng Liễu Dĩ Hân đau xót.

Ánh mắt trời ở Los Angeles là như vậy nhiệt liệt, cơ hồ làm chói ánh mắt người. Dưới ánh nắng xuyên hành, Liễu Dĩ Hân bắt được Tá An Hủy, liền không nghĩ buông ra. Cổ tay nho nhỏ, tinh tế non mềm, da thịt bị ánh dương quang chiếu đến trong suốt, lại mang theo một chút thủy nhuận. Nhưng giờ phút này, Liễu Dĩ Hân lại vô tâm thưởng thức, bởi vì Tá An Hủy không biết vì cái gì đối nàng sinh khí.

Rốt cuộc là làm sao vậy? Vì cái gì đang tốt đẹp, hiện tại lại cảm thấy nàng mang thật nhiều tâm sự?

Sau khi Tá An Hủy sống lại, nàng sợ nhất chính là những thứ không nằm trong tầm tay của mình. Sơ ngộ Liễu Dĩ Hân, chuyển nhà đến Thượng Hải, lần này xuất ngoại đi mỹ, thậm chí còn gặp được kẻ thù mà nàng không biết được ở kiếp trước. Nàng đột nhiên có chút hối hận, chính mình vốn không phải một người lớn mật, xưa nay nhát gan cùng nhỏ yếu làm cho nàng không dám đi đối mặt cái gì. Nàng thậm chí không dám đi hỏi, chỉ sợ hỏi, hết thảy sẽ không như chính mình tưởng tượng, sự thật cuối cùng sẽ đánh nát nàng tất cả dũng khí.

"Rốt cuộc làm sao vậy?" Liễu Dĩ Hân tăng thêm một ít khí lực, trong lòng trừu đau, nàng rất nhớ nụ cười của Tá An Hủy. Gương mặt này nên là vui vẻ ngây thơ, không sầu không lo mới đúng.

------------------------------



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện