Tá An Hủy giật giật khóe miệng, vẫn là cầm áo sơmi đi vào phòng tắm. Liễu Dĩ Hân sử dụng phòng tắm một mình, dưới lầu còn một cái là Jane cùng Sarah xài chung, Tá An Hủy ngẫm lại cũng biết là chứng khiết phích đáng sợ kia của Liễu Dĩ Hân.
"Em cần gì thì gọi chị nhé." Liễu Dĩ Hân lịch sự cấp Tá An Hủy không gian riêng, đi xuống lầu hâm nóng sữa bò.
Tá An Hủy nhìn trên tay hai kiện "Bảo bối", không biết nên cười hay là nên khóc. Đành phải nhận mệnh treo lên giá, thoát quần áo, bắt đầu tắm rửa. Nàng cũng không dám cứ thế mặc mỗi áo sơmi đi ra ngoài, đành phải đem nội y vừa thay ra lại mặc vào, sau đó mới ra khỏi phòng tắm.
Liễu Dĩ Hân đang ngồi bên giường đọc sách, nghe được tiếng nước tí tách cùng tiếng bước chân, nàng theo bản năng ngẩng đầu, ngay lập tức dáng vẻ nữ nhân kia chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi ánh vào mi mắt của nàng.
"Khụ khụ......" Liễu Dĩ Hân như bị cái gì làm cho nghẹt thở, nhanh chóng quay đầu sang một bên, gương mặt đỏ bừng.
Tá An Hủy cũng không cài hai nút áo trên cùng, cổ áo chữ V kéo dài đến nơi đồi núi hơi nhô cao, mái tóc xoăn nhẹ buông xõa hai bên vai, những giọt nước làm ướt bả vai cùng một mảnh vải vóc trước ngực. Dưới ánh đèn phòng có thể nhìn thấy thấp thoáng nội y màu sáng bên trong áo sơ mi, bởi vì bị tẩm trong hơi nước, làn da của nàng càng trở nên trong suốt, lộ ra bụng dưới bằng phẳng cùng bắp đùi trắng nõn, cùng đôi chân thon dài tinh xảo như ngọc.
Tá An Hủy nhất cử nhất động trời sinh liền mang theo quyến rũ, nàng vừa nghiêng người lau tóc, không khí trong phòng lập tức trở nên kiều diễm, từng giọt nước rơi xuống cũng giống như mang theo một chút bí ẩn xuân sắc.
Liễu Dĩ Hân bỗng nhiên nhớ tới cảnh tượng kiều diễm liêu nhân ngày đó, sách trên tay đều rơi xuống giường, ánh mắt mơ hồ không biết nên dừng ở nơi nào. Vừa đảo mắt liền nhìn đến Tá An Hủy, trong đầu liền một trận sung huyết. Liễu Dĩ Hân thật không nghĩ đến, nàng đưa áo sơ mi cho Tá An Hủy mặc lại thành ra khí chất như vậy. Ngày thường chính mình đều mặc đi học, cũng không gặp qua như thế sắc tình.
Tá An Hủy vừa mới bắt đầu còn có chút ngượng ngùng, nhưng đây là Liễu Dĩ Hân đưa nàng mặc, nàng không phải cố ý. Nàng đi tới trước vài bước, bỗng nhiên cảm thấy phản ứng của Liễu Dĩ Hân đặc biệt thú vị, liền nghĩ trêu đùa chị ấy một chút, dù sao cũng phải đòi lại đời trước bị đối phương khi dễ. Theo lý thuyết, ở trong tình cảnh này đi sắc dụ đối phương dễ như trở bàn tay, Tá An Hủy nhìn Liễu Dĩ Hân đang ngượng ngùng ở nơi kia, trong lòng càng thêm nổi lên ác thú vị.
Đi đến bên giường, Tá An Hủy hơi hơi cúi người, "Dĩ Hân, chị đang nhìn cái gì vậy?" Trên người vừa mới tắm rửa, hương khí tươi mát xông vào mũi, mang theo mùi thơm độc hữu trên cơ thể Tá An Hủy, da thịt trắng nõn non mềm còn mang theo nho nhỏ bọt nước, Liễu Dĩ Hân không cẩn thận thấy được Tá An Hủy trước ngực một mảnh trong suốt.
Tuy rằng Tá An Hủy dáng người trước mắt còn không phát dục hoàn toàn, trước ngực khe rãnh còn chưa thật thâm sâu, nhưng ánh mắt của nàng trải qua năm tháng gột rửa, chính là khẽ nháy mắt phóng tới một cái mị nhãn, Liễu Dĩ Hân lập tức có chút khí huyết không thông.
"Không có gì." Liễu Dĩ Hân vội vàng nhặt sách bên giường lên, trái tim như vọt tới yết hầu, nói năng đều có chút không lưu loát.
"Sách đều cầm ngược." Tá An Hủy mỉm cười vươn hai ngón tay trắng nõn, kẹp lấy mép sách. Nàng nhìn thoáng qua, đột nhiên nổi lên chút nghịch ngợm, một chân vượt qua eo Liễu Dĩ Hân, nửa quỳ ở trên giường, tiếng nói mềm nhẹ: "Để em nhìn một chút, chị rốt cuộc đang xem cái gì."
Tá An Hủy đột nhiên làm ra tư thế này, Liễu Dĩ Hân lập tức vô phương ứng đối. Tựa như ngày ấy ở vũ hội, Tá An Hủy đột nhiên trở nên mềm mại đáng yêu, phong tình vạn chủng, Liễu Dĩ Hân chỉ có thể buông tay đầu hàng. Nàng ngơ ngác nhìn Tá An Hủy nhất cử nhất động, sau đó cả người cứng ngắc tựa như một khối tảng đá.
"[The unbearable lightness of being]?" Tá An Hủy nhìn bản Tiếng anh [Đời nhẹ khôn kham], nàng cong khóe miệng, nói: "Nữ nhân luôn yêu theo những cách thức khác nhau, để chống chọi lại với cuộc sống vốn có quá nhiều thứ đè nặng trong tâm thức đến không thể nào chịu đựng nổi...." Tá An Hủy đọc qua nhiều kịch bản, cũng biết vào những năm này, loại tiểu thuyết mang tư tưởng hiện đại như vậy luôn phải chịu sự phê phán từ văn hóa Trung Quốc. Nhưng có một câu này làm cho nàng ấn tượng khắc sâu, hiện tại cũng có thể lấy đến trêu đùa Liễu Dĩ Hân."Không biết, nữ nhân có thể hay không cũng khát vọng một thân thể nữ tính khác?"
"Khụ khụ......" Liễu Dĩ Hân bên tai đỏ bừng, mà Tá An Hủy đôi môi mềm mại dán ở bên tai nàng, thì thầm những lời làm cho người cảm thấy mặt đỏ tim đập, nàng thật sự không biết nên làm sao bây giờ.
Cô gái nhỏ của nàng, là đột nhiên hắc hóa rồi sao? Trên mặt Liễu Dĩ Hân như có hỏa thiêu.
"Ly sữa này dành cho em sao?" Tá An Hủy chống một tay xuống giường, chậm rì rì nới lỏng ra khoảng cách ái muội giữa hai nàng, nhìn ly sữa bò màu trắng ngà bên giường, cười hỏi.
"Ừ." Liễu Dĩ Hân gật gật đầu.
Tá An Hủy có thể cảm giác được Liễu Dĩ Hân ngay cả hô hấp cũng không thông thuận, nhưng như vậy càng khiến nàng thêm hưng phấn . Không hiểu được vì cái gì, kiếp này nàng đặc biệt thích thấy Liễu Dĩ Hân bởi vì bị mình câu dẫn mà mặt đỏ tim đập.
Nàng khẽ nhếch môi, bưng lên sữa uống một ngụm.
Động tác nhấp môi được nàng làm đến mười phần sắc tình, sữa trôi qua yết hầu, vệt sữa đọng bên môi càng tô lên sự ẩm ướt, dưới ánh đèn càng phá lệ động lòng người.
"Bên miệng em......" Liễu Dĩ Hân cảm thấy cổ họng có chút khô khốc, nhìn đến bên môi Tá An Hủy xuất hiện một vòng sữa trắng ngà, nàng vô thức nuốt khan một cái.
"Ừm?" Tá An Hủy nheo