Liễu Dĩ Hân có chút thật cẩn thận nằm tiến giường, giường của nàng là tiêu chuẩn một mét hai giường đơn, cho nên mặc kệ nàng muốn quân tử như thế nào, khoảng cách giữa hai người lúc này cũng bất quá vài centimet, tùy tiện cử động đều có thể chạm tới lẫn nhau.
Sau khi Jane đi rồi, căn phòng chìm vào yên tĩnh khiếp người, Tá An Hủy muốn mở miệng, lại không biết nên nói cái gì.
"An Hủy, em uống một chút sữa bò, sẽ tốt cho giấc ngủ." Liễu Dĩ Hân nhẹ ho một tiếng, cầm ly sữa bên giường đưa cho Tá An Hủy, ánh mắt lại nhìn đi nơi khác. Nàng ngượng ngùng như vậy ngược lại làm cho Tá An Hủy cũng có chút chịu ảnh hưởng.
Đây chính là bản tình ca học đường trong sáng sao? Nàng cảm giác trong lòng chợt nổi lên ngứa ngáy.
Tá An Hủy uống đến một giọt đều không dư thừa, nàng lấy khăn giấy đặt ở đầu giường, lau rồi ném vào sọt rác. Lúc quay đầu lại nhìn Liễu Dĩ Hân, đối phương vẫn giữ nguyên động tác như phía trước, chăm chú đọc sách, ưu nhã uống một ngụm sữa bò.
Nhìn Liễu Dĩ Hân, Tá An Hủy đột nhiên cảm thấy chính mình thật sự là một kẻ thường dân, cũng không biết chị ấy có bỏ thêm đường vào hay không, nàng cảm thấy sữa tối nay đặc biệt ngọt.
Một lát sau, Liễu Dĩ Hân liền cầm quần áo đã phơi khô đi vào phòng tắm tắm rửa, chuẩn bị ngủ.
Tá An Hủy nhìn căn phòng trống trải, ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt do Liễu Dĩ Hân để lại, trong đầu bất giác nghĩ đến chị ấy sẽ mặc áo sơ mi cùng nội y xuất hiện trước mắt chính mình, lần này rốt cuộc đến phiên mình nhìn ngắm đối phương, Tá An Hủy liền cảm thấy cả người nóng lên, có chút chịu không nổi mà túm lấy gối đầu, đem đầu chôn vào thật sâu, mình thật sự là quá không có nghị lực rồi.
Đại khái là Liễu Dĩ Hân không hề đối mình lạnh băng vô tình như kiếp trước, Tá An Hủy cũng chậm rãi buông xuống đề phòng, như thế, liền phóng túng tình cảm mãnh liệt này một lần đi.
"Em đang làm gì?" Lúc Liễu Dĩ Hân đi ra, liền nhìn thấy Tá An Hủy đang quấn chăn bông, hai tay ôm gối đầu, đầu chôn ở bên trong, lăn lộn tới lui giống như một chiếc bánh cuốn, còn thỉnh thoảng phát ra tiếng cười khúc khích. Nàng phi thường khó hiểu, hành vi như vậy rốt cuộc mang hàm nghĩa gì?
"Hử?" Tá An Hủy nghe được giọng nói của Liễu Dĩ, sửng sốt một chút. Nhanh như vậy sao! Nàng từ trong chăn ló đầu ra, giật giật thân thể và phát hiện chính mình đã đem cơ thể trói lại, nàng đạp vài cái cũng không thể nào đem chăn đá văng. "Khụ khụ, em...... tập thể dục.".
"Tập thể dục?" Trên trán Liễu Dĩ Hân nổi lên ba đường hắc tuyến, chưa từng thấy qua cảnh giới vận động như vậy. Nàng đi đến bàn học, thu dọn những thứ cần dùng cho ngày mai, bỏ ngay ngắn vào túi sách, sau đó lấy ra một quyển sổ nhỏ, đem một ngày trọng yếu đều ghi ở mặt trên.
Tất cả đều thực hiện dưới tầm mắt của Tá an Hủy, Liễu Dĩ Hân cũng không cảm thấy có nơi nào mất tự nhiên.
Cái đầu nhỏ của Tá An Hủy lộ ra bên ngoài tấm chăn bông trắng, nàng luôn bị sự chuyên chú của Liễu Dĩ Hân hấp dẫn, mặc dù hiện tại Liễu Dĩ Hân vẫn còn là sinh viên, nàng vẫn bị chị ấy mê muội khi làm mọi việc. Có trật tự, hiệu suất cao lại hết sức nghiêm cẩn, trong ánh mắt phiếm lên ánh sáng khiến người ta không thể bỏ qua, thật sự rất có phong thái.
Chẳng qua, điều duy nhất làm cho Tá An Hủy cảm thấy tiếc nuối chính là, Liễu Dĩ Hân cư nhiên mặc quần ngắn cùng áo sơ mi rộng thùng thình, tuy rằng rất thanh lương, nhưng không có người sẽ mặc thành như vậy đi ngủ.
Nàng còn đang oán thầm, Liễu Dĩ Hân đã chỉnh đèn giường ám sắc một chút, đối phương đi tới bên giường, nhẹ phất làn tóc ra sau bờ vai, sau đó chui vào ổ chăn, hành động này làm cho trái tim Tá An Hủy thiếu chút nữa ngừng đập.
Liễu Dĩ Hân nằm thật sự thẳng, tư thế ngủ tiêu chuẩn, chiếm lấy nửa bên giường, như là cố ý xem nhẹ ánh nhìn chăm chú của Tá An Hủy.
"Dĩ Hân, chị thực khẩn trương sao?" Tá An Hủy nghiêng thân qua, dùng khuỷu tay chống nửa người lên, đẩy ra phần tóc dài bên gối, dán tới bên tai Liễu Dĩ Hân, ái muội nói. Bởi vì nàng nhớ rõ, nữ nhân này không thích nằm thẳng ngủ, chị ấy luôn thích nằm cuộn lại như một đứa trẻ thiếu thốn tình cảm, hôm nay tư thế như vậy chứng minh rằng, chị ấy đang cứng rắn chống đỡ.
"Không có." Liễu Dĩ Hân xoay mặt liền nhìn đến sườn mặt Tá An Hủy ngược sáng, lóe lên một chút mềm mại đáng yêu, đối phương giảo hoạt nhìn chính mình, khoảng cách gần đến mức mỗi lần nàng nói chuyện đều phun nhiệt khí lên mặt mình. Tuy rằng bị Tá An Hủy nói trúng tâm tư, Liễu Dĩ Hân vẫn theo bản năng phản bác.
Liễu Dĩ Hân vừa hồn nhiên vừa cấm dục như vậy, thực sự ngon miệng. Trong lòng Tá An Hủy đang hết sức dao động, đối mặt người mình thích, mà người ấy còn ngủ bên cạnh mình, cho dù là ai cũng không có thể tự tại đi đối diện.
"Vậy chị làm gì cứng ngắc như vậy? Sợ đụng đến em?"
"Tại sao phải sợ?" Liễu Dĩ Hân bị Tá An Hủy nhất kích, thân thể ngược lại lơi lỏng một chút, nàng nghiêng thân qua, cùng Tá An Hủy mặt đối mặt. Nếu Tá An Hủy nghĩ rằng nàng là một tiểu bạch thỏ ngây thơ, như vậy thực sự quá bất cẩn.
"Bởi vì......" Tá An Hủy nhìn Liễu Dĩ Hân vành tai đỏ bừng còn nghạnh chống đỡ, trong lòng hơi hơi buồn cười. Nàng nhướng mày, gợi lên khóe miệng nói:"Nè, nếu chị không sợ, vậy chúng ta tiếp tục đi."
Tá An Hủy đang khiêu chiến giới hạn chịu đựng của Liễu Dĩ Hân. Ngữ khí của nàng thực nhẹ nhàng, nhưng lại khiến Liễu Dĩ Hân hít một hơi thật sâu.
"Tiếp tục?" Liễu Dĩ Hân có chút tiếp không nổi, hành vi của Tá An Hủy luôn khiến nàng mở rộng tầm mắt. Nàng cứ nghĩ đây đã là giới hạn của mình, nhưng một giây sau nàng lại nhìn thấy Tá An Hủy đã sớm vượt xa giới hạn đó. "Em muốn tiếp tục chuyện gì?"
"Tiếp tục chuyện vừa rồi chúng ta chưa làm xong." Lời của Tá An Hủy rất trực tiếp, bởi vì nàng sợ Liễu Dĩ Hân tuổi này sẽ nghe không hiểu ý đồ của nàng. Bất quá vừa nói xong, mặt của nàng cũng có chút thiêu cháy.
Liễu Dĩ Hân vẫn luôn bị nữ nhân trước mắt dụ dỗ làm chuyện xấu, lúc này trong lòng như con nai con loạn chàng, nhưng nàng vẫn đang dùng lý trí kinh người mà khắc chế chính mình. Tuy nhiên bầu không khí hiện tại, thực sự là khiến người nhịn không được muốn làm chút chuyện. Có lẽ trong lòng nàng đã sớm chờ mong, mới có thể giữ Tá An Hủy lại, mới có thể đem cửa khóa trái, mới có thể chỉnh đèn giường thành độ sáng ám muội như vậy.
"An Hủy, có vài chuyện chị muốn nói với em, nhưng không có tư cách nói. Có một số chuyện chị muốn làm, nhưng..... " Liễu Dĩ Hân nhíu mày, khẽ cắn môi lắc đầu, tựa hồ rất là rối rắm. Nàng là một người rất nguyên tắc, ngay cả khi nàng muốn làm chuyện gì đó, thì Tá An Hủy độ tuổi này cũng khiến nàng chùn bước.
Bởi vì