Liễu Dĩ Hân chọn nhà hàng không đông lắm, là quán cà phê do một đôi vợ chồng già mở, có phục vụ kèm bữa sáng, bữa trưa và bữa tối. Quán không lớn, hương vị thanh đạm, thích hợp với người á đông không thích quá nhiều dầu mỡ, hơn nữa tay nghề của người đầu bếp già rất tốt. Liễu Dĩ Hân ngẫu nhiên nhận thức đôi vợ chồng già này, được giới thiệu đến đây nếm thử, những món ăn bình phàm nhưng hương vị khó mà quên được.
Liễu Dĩ Hân đi tới bên bàn kéo ghế ra, mời Tá An Hủy ngồi xuống, hành động này vốn mang phong cách thân sĩ, nhưng Liễu Dĩ Hân làm rất tự nhiên, cũng không hề cảm thấy quỷ dị. Tá An Hủy ngẩn người, hiển nhiên không ngờ sau khi gặp lại, cách cư xử của Liễu Dĩ Hân lại trở nên nhu tình sủng nịch như vậy.
"Nhìn xem em thích món gì?" Liễu Dĩ Hân chào đôi vợ chồng vừa là chủ vừa là đầu bếp, sau đó đưa thực đơn cho Tá An Hủy.
"Vậy bình thường chị hay ăn những món nào?" Tá An Hủy cười cười, có chút không thích ứng độ ấm trong nhà hàng, vừa trải qua vận động, nàng toàn thân đều là mồ hôi lạnh. Cho nên, Tá An Hủy che miệng lại đánh một cái hắt xì.
"Mỗi lần đều gọi mì ý." Liễu Dĩ Hân chi tiết nói.
"Có nhiều món như vậy, chị chỉ ăn món này?" Tá An Hủy nhìn thực đơn rực rỡ muôn màu, một bên bội phục hai lão nhân, một bên lại giật mình vì Liễu Dĩ Hân đã tới nhiều lần nhưng chỉ ăn qua mì ý, vốn là một món ăn rất bình thường.
"Nếm qua thấy hợp khẩu vị, liền sẽ không thay đổi." Liễu Dĩ Hân từ chối cho ý kiến, mở ra khăn ăn lót trên bàn, lại dùng khăn tay mang theo lau qua dao nĩa của mình cùng Tá An Hủy.
"Như vậy......" Tá An Hủy có chút ngoài ý muốn, kiếp trước đế chế kinh doanh của Liễu gia rất khổng lồ, mà Liễu Dĩ Hân thủ đoạn mạnh mẽ cùng dã tâm làm cho rất nhiều người đều cảm thấy khiếp sợ. Bất cứ sản nghiệp và thương vụ nào cũng đều có bàn tay Liễu Dĩ Hân xử lý, gọn gàng sạch sẽ đến mức tìm không ra một sơ hở, khiến Tá An Hủy tin rằng Liễu Dĩ Hân là một người hết sức tự phụ, cũng sẽ không sợ hãi thất bại. "Em cũng thích ăn mì ý. Bất quá chị có thể gọi món khác."
"Hai phần mì ý." Liễu Dĩ Hân gợi lên khóe miệng, đưa lại thực đơn cho lão bà bà.
Mì ý rất nhanh được bưng lên, lần này ông lão vào bếp, nhưng Liễu Dĩ Hân cảm thấy hương vị thần kỳ nhất trí, đại khái chính là tình yêu dài dòng qua năm tháng ảnh hưởng.
Tá An Hủy hơi thất thần nhìn Liễu Dĩ Hân tao nhã trước mắt, đột nhiên trong lòng có chút phiền muộn. Kiếp này Liễu Dĩ Hân rất khác biệt so với kiếp trước, liền chứng minh nữ nhân ở Mĩ kia ảnh hưởng rất lớn đến chị ấy. Nhưng nàng căn bản không biết đời trước Liễu Dĩ Hân ở Los Angeles đã xảy ra chuyện gì, cũng không cách nào giải đi ưu sầu.
Tuy rằng loại suy đoán này không có ý nghĩa sau khi nàng sống lại, nhưng bởi vì để ý, Tá An Hủy nhớ đến liền cảm thấy cõi lòng suy sụp. Nửa tháng sau chính mình phải về nước rồi, ít nhất trước kỳ nghỉ hè nàng sẽ không có cơ hội gặp lại Liễu Dĩ Hân. Mà nữ nhân tên Jane kia vẫn ở bên cạnh chị ấy, tựa như một quả bom hẹn giờ, làm cho nàng kinh hồn táng đảm.
"Em làm sao thất thần? Không hợp khẩu vị?" Liễu Dĩ Hân thấy Tá An Hủy động tác chậm chạp, vừa rồi biểu tình còn cao hứng phấn chấn hiện nay mây mù che phủ, không khỏi có chút lo lắng.
"A? Không, không phải." Tá An Hủy xoay nĩa quấn lên một chút mì, có chút kỳ quái hỏi:"Dĩ Hân, chị sủng một người sẽ đến loại tình trạng nào? Sẽ cưng chiều đến vô pháp vô thiên sao?"
"Như thế nào đột nhiên hỏi cái này?" Liễu Dĩ Hân hơi nheo mắt, tính cách Tá An Hủy thật khiến người không dễ nắm bắt.
"Nói chuyện phiếm thôi." Tá An Hủy tiếp tục ngạo kiều, nàng cũng sẽ không nói chính mình đang tìm kiếm sự âu yếm nhiệt tình cùng sủng nịch. Nhiều nhất nàng chính là muốn biết liệu có những nhân tố cực đoan trong tính cách Liễu Dĩ Hân không. Tuy rằng điểm này, ở kiếp trước nàng bày ra phi thường sinh động.
"Có thể. Nếu chị cảm thấy đáng giá, chị sẽ bao dung vô điều kiện." Liễu Dĩ Hân ngẩng đầu nói. Lúc đối mặt Tá An Hủy, tựa hồ chính là trạng thái như vậy, nàng có thể nguyện ý sủng nịch em ấy vô điều kiện. Vốn tưởng rằng loại chuyện này không thể phát sinh trên người nàng, nhưng tất cả hiện giờ trở nên vô cùng hợp lý.
"Vậy chị hứa với em đi, chị sẽ luôn thích món mì ý này."
Tá An Hủy quả nhiên nghe được đáp án nàng muốn, nếu nói ảm đạm thì cũng không phải, bởi vì đó là Liễu Dĩ Hân đời trước, nếu nói vui sướng cũng không hoàn toàn, bởi vì bây giờ Liễu Dĩ Hân sủng nàng, nhưng không thể cam đoan giây tiếp theo chị ấy sẽ không đối người khác động tâm. Nàng chỉ hy vọng chính mình là món mì ý kia, Liễu Dĩ Hân mặc dù đối mặt rất nhiều lựa chọn, cũng chỉ nhìn thấy mỗi một món này mà thôi.
"Trừ phi đầu bếp thay đổi, nếu không chị hẳn là sẽ không thay đổi." Liễu Dĩ Hân giống như nghe được tâm tư Tá An Hủy, lại giống như chỉ căn cứ sự thật mà đáp lời.
Nói xong nàng nâng tay, duỗi ra ngón trỏ thon dài của mình, ôn nhu lau đi vệt sốt cà chua bên miệng Tá An Hủy. Tuy rằng không rõ Tá An Hủy vì sao nhiều lần lặp lại cảm giác khuyết thiếu an toàn như vậy, nhưng nàng rất nguyện ý cùng kiên nhẫn mỗi một lần đều cấp đáp án em ấy muốn.
"Hắt xì!" Một lát sau, đại khái là thật có chút lạnh, Tá An Hủy khống chế không được lại đánh một cái hắt xì.
"Chúng ta ăn nhanh lên, chị đưa em ra ngoài phơi nắng, đừng để cảm lạnh." Liễu Dĩ Hân cởi xuống áo khoác, nhanh chóng đi qua khoác lên trên người Tá An Hủy. Lúc nàng ngồi trở lại ghế, thấy Tá An Hủy mặc hai kiện áo khoác thoạt nhìn như con gấu, Liễu Dĩ Hân nhịn không được bật cười.
Nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trên tấm kính bên ngoài, Tá An Hủy trong nháy mắt bị hình tượng chính mình đả kích. Đối mặt Liễu Dĩ Hân mãn nhãn ý cười, nàng nghĩ chính mình ở trước mặt đối phương luôn là tình huống xấu hổ, liền lửa giận bừng lên. Phải biết nàng đây chính là đang đi con đường ngự tỷ, chân thật đáng tin ngự tỷ công! Ý niệm vừa nhảy lên trong đầu, nàng lại nhìn thân thể còn chưa trưởng thành của mình, kia quả đào thấp thoáng cũng không phải đẫy đà như đời trước, nàng liền một trận nhụt chí.
Cơm nước xong, dọc theo đường đi