Tô Kiều thần kinh rất vững, cô cũng không cảm thấy kỳ quái trước sự dò hỏi của Tá An Hủy, ngược lại dáng vẻ Tá An Hủy vì Liễu Dĩ Hân mà thẹn thùng, cùng ngày thường rụt rè ít nói rất tương phản, làm trái tim Tô Kiều như bị người nắm, vừa mềm lại tê mỏi không cách nào hình dung.
Đề tài lệch khỏi quỹ đạo Liễu Dĩ Hân, Tá An Hủy cũng sẽ không hứng thú nữa, việc huấn luyện nhàm chán mà gian khổ làm Tá An Hủy lại ra một thân mồ hôi, nàng chỉ muốn nhanh tan học trở về phòng tắm rửa. Lúc Tô Kiều đi ngang qua, Tá An Hủy vẫn tiếp tục luyện tập, không một chút nào để ý. Nàng chỉ đối với Liễu Dĩ Hân đặc biệt, còn đối với người khác thái độ đều không quan tâm.
Nhìn thân ảnh Tá An Hủy chạy vội ra ngoài, Tô Kiều luôn cảm thấy đứa nhỏ chính mình nuôi lớn đã cùng người chạy, thân làm mẹ nuôi chỉ có thể yên lặng rơi lệ. Tô Kiều thật mạnh thở dài một hơi, cô lảo đảo làm huấn luyện viên phía sau vội tiến lên đỡ.
Liễu Dĩ Hân ngồi ở sau viện đọc sách, thoạt nhìn nàng giống như không hề nhúc nhích, nhưng thật ra những trang sách được ngón tay trái lật qua đã dầy gấp đôi. Tá An Hủy vội kéo nàng đi lên phòng, chính mình một thân mồ hôi làm Tá an Hủy hoạt động có chút bất tiện. Tuy rằng Liễu Dĩ Hân cũng không ngại bị nàng huân đến, nhưng Tá An Hủy luôn cảm giác chính mình thực không ổn, không thể không tắm.
"Chờ em tắm rửa xong, chúng ta lại đi dùng bữa tối." Tá An Hủy buông túi sách, tươi cười nhìn Liễu Dĩ Hân nói. Thuần thục, nàng cởi xuống áo khoác.
Được." Liễu Dĩ Hân gật đầu, vỗ vỗ giường nệm ngồi lên.
Đại khái cũng vì vội vàng muốn tắm rửa, Tá An Hủy trực tiếp cởi chỉ còn lại nội y, bàn tay với mở ngăn tủ lấy ra khăn mặt, liền như bình thường tới lui tìm kiếm quần áo. Ánh mắt Liễu Dĩ Hân di chuyển theo mỗi cử động của Tá An Hủy, chỉ cảm thấy trong người có chút phát nhiệt.
"A, ở đằng kia." Tá An Hủy cong đầu gối, bổ nhào vào chỗ Liễu Dĩ Hân ngồi, một đầu gối xâm nhập vào giữa hai chân đối phương, ấn bả vai Liễu Dĩ Hân, vươn tay lấy áo phông treo ở giữa giường. Theo nàng ngồi quỳ nhón người, nội y cứ thế dán vào trên mặt Liễu Dĩ Hân, cọ xát đến mức làm Liễu Dĩ Hân hít thở không thông.
Da thịt dán sát, nội y bởi vì thấm mồ hôi mà ướt đẫm, tản ra hơi thở thanh xuân cùng quyến rũ, mà đương sự còn hoàn toàn không biết gì, thân thể dán Liễu Dĩ Hân càng thêm chặt chẽ, giống như muốn đem gương mặt đối phương chôn vào khe rãnh trước ngực mình.
"Ừm, được rồi." Tá An Hủy nhẹ thở hổn hển một chút, mới câu lấy được chiếc áo.
"Khụ khụ......" Liễu Dĩ Hân nhẹ ho một tiếng, sắc mặt trong nháy mắt bạo hồng, nhìn theo bóng lưng Tá An Hủy tiến vào phòng tắm.
Đèn sợi đốt trong phòng tắm đang bật sáng với một vầng hào quang màu da cam. Liễu Dĩ Hân có chút ngốc lăng nhìn cánh cửa đã đóng chặt, chóp mũi còn lưu lại mùi hương vừa rồi Tá An Hủy tới gần. Trong đầu không hiểu mà bắt đầu thoáng hiện gương mặt xinh đẹp thấm mồ hôi, ngũ quan thanh tú đến từng đường nét, cùng thân thể ngây ngô của Tá An Hủy.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy róc rách, cùng với động tĩnh do Tá An Hủy mang dép lê đi lại phát ra. Liễu Dĩ Hân nuốt một ngụm nước miếng, cánh cửa trước mặt tựa hồ chậm rãi mở ra trong đầu nàng.
Bên trong sương mù lượn lờ, thân thể thiếu nữ trắng nõn phiếm lên dưới vầng sáng da cam, tóc dài đen mượt rối tung xõa xuống, tấm lưng mịn màng và những bọt nước ngưng kết trên đó, tất cả như một tấm phim âm bản tuyệt mỹ.
Liễu Dĩ Hân không thể suy nghĩ tiếp nữa, khí huyết đều dâng lên trên mặt, kết thành từng viên hồng phấn khả nghi, nàng thầm mắng chính mình làm sao sắc tình như thế, nhưng lúc Tá An Hủy tắm rửa, cảnh tượng khiến mặt đỏ tim đập kia vẫn mờ ảo qua làn cửa kính mà hiển lộ. Liễu Dĩ Hân đều thập phần không hiểu, ý niệm trong đầu mình rốt cuộc là đến từ phương nào.
Một khắc kia, Liễu Dĩ Hân so dĩ vãng đều phải mãnh liệt rung động.
Tình cảm giữa nữ nhân với nhau đặc biệt tinh tế, kiếp này, Tá An Hủy là người mở ra một thế giới khác trong lòng Liễu Dĩ Hân. Liễu Dĩ Hân vẫn còn là sinh viên, nàng từ nhỏ được giáo dục nghiêm khắc, tự nhiên không biết đến tình dục là gì, cho dù đến Mĩ một thời gian, tư tưởng của nàng cũng chưa từng rộng mở. Nhưng giữa nữ nhân với nhau trong lúc đó, cũng sẽ sinh ra loại cảm giác muốn chạm vào đối phương sao?
Ý niệm này lướt qua trí óc nàng chỉ trong chớp mắt, nhưng thời gian chịu đựng lại rất gian nan.
Lúc Tá An Hủy tắm rửa xong cầm khăn mặt xoa tóc dài, Liễu Dĩ Hân còn si ngốc nhìn cửa phòng tắm, cho nên Tá An Hủy đi ra liền đối diện với ánh mắt phức tạp kia. Ánh mắt Liễu Dĩ Hân bao hàm rất nhiều cảm xúc, vừa nóng bỏng lại mang theo một chút tính xâm lược. Tá An Hủy đột nhiên cảm giác dục vọng trong lòng Liễu Dĩ Hân dường như đã bị khơi dậy. Bởi vì kiếp trước nàng đã quá quen thuộc với ánh mắt này, cho nên vừa đối diện, trái tim Tá An Hủy liền hung hăng đập mạnh.
Liễu Dĩ Hân nhìn Tá An Hủy, thiếu nữ trổ mã so với trong tưởng tượng còn muốn thủy linh, ánh mắt của nàng miêu tả Tá An Hủy, tập trung vào, tim đập lại trở nên bất ổn. Có một chút ý niệm cấm kỵ trong đầu nàng đang không ngừng sinh sôi.
Tá An Hủy khoác khăn mặt đi đến bên cạnh Liễu Dĩ Hân, lại bị Liễu Dĩ Hân kéo khăn xuống tiếp nhận, thay nàng nhẹ nhàng xoa xoa làn tóc ướt. Liễu Dĩ Hân cảm thụ được hơi thở ấm áp ẩm ướt theo khăn mặt truyền tới lòng bàn tay, Tá An Hủy vừa mới tắm rửa xong mùi hương thơm ngát cùng sương mù trong phòng tắm quanh quẩn khắp nơi.
Tá An Hủy luôn cảm thấy động tác của Liễu Dĩ Hân có chút không thích hợp, đúng là cực kỳ thong thả.
Nàng nghi hoặc quay đầu nhìn, phát hiện đối phương cũng đã dừng lại trong tay xoa bóp, đôi con ngươi thâm thúy chăm chú nhìn nàng, làm nàng có cảm giác linh hồn đều bị hút đi vào.
"Ừm, chị làm sao thế?" Tá An Hủy cảm thấy miệng lưỡi có chút khô, hai người dán sát vào nhau như vậy, phía sau gáy nàng mơ hồ có chút run lên.
"An Hủy, chị rất muốn hôn em."
Liễu Dĩ Hân có chút ngẩn ngơ nói, trong ánh mắt si mê không dung bất cứ thứ gì trừ bỏ Tá An Hủy. Nàng nghĩ đến chính mình thanh tâm quả dục , nàng nghĩ đến mối quan hệ giữa mình cùng Tá An Hủy rất thuần túy, cho đến thời khắc vừa rồi, trong đầu nàng hiện lên rất nhiều hình ảnh cấm kỵ, làm cho nhịp tim nàng không ngừng gia tốc.
Liễu Dĩ Hân nói trực tiếp như vậy khiến Tá