"An Hủy, em trưởng thành thật sớm."
Liễu Dĩ Hân nói ra ý nghĩ từ đáy lòng. Đối với nàng mà nói, Tá An Hủy là một nữ sinh trung học đơn thuần đáng yêu rồi lại phức tạp đến không sao diễn tả được. Em ấy có thể khiến cho nàng mất đi khống chế, làm nàng xấu hổ cùng vô thố. Nhưng nàng cũng không phải khó chịu, mà là một loại tò mò thưởng thức. Một người có thể vượt qua bạn đồng lứa ở mức độ nào đó, nhưng vẫn phải theo quy luật, còn Tá An Hủy đã muốn vượt xa một cách nghịch thiên
Đặc biệt là ở phương diện câu dẫn, Tá An Hủy thậm chí thuần thục một cách siêu việt, làm nàng khó có thể tưởng tượng.
"Chị không thích sao?" Tá An Hủy chột dạ một chút, đành phải hỏi ngược lại.
"Không phải, chị chỉ hiếu kỳ mà thôi. Lần đầu gặp em, chị còn nghĩ em sẽ có tính tình của đại tiểu thư." Liễu Dĩ Hân lắc đầu, kỳ thực mọi khuyết điểm của Tá An Hủy rơi vào trong mắt nàng đều biến thành đáng yêu, cũng không hề chán ghét. Nàng gợi lên khóe miệng, trong tươi cười có một loại nghiền ngẫm, đem Tá An Hủy cùng rời khỏi giường.
"Gặp được chị rồi, tính tình gì cũng vô dụng." Tá An Hủy chân thành nói.
Liễu Dĩ Hân thoáng trầm tư, "Làm chính mình là được rồi, chị đều thích." Nụ cười ấm áp hòa tan tảng băng trong lòng Tá An Hủy.
Phải biết rằng, kiếp này Tá An Hủy đã phải gánh chịu áp lực rất lớn khi để bản thân tiếp tục dây dưa cùng Liễu Dĩ Hân. Ngay cả chính nàng đều cảm thấy kỳ quái, trên người Liễu Dĩ Hân đến tột cùng có ma lực gì, sẽ làm chính mình ngay cả chết đi đều không thể tỉnh ngộ.
"Dĩ Hân, chị đang tỏ tình với em sao?" Tá An Hủy từ phía sau vòng ôm lấy eo Liễu Dĩ Hân, nỉ non nói. Nàng đem cằm chính mình gác lên bờ vai đơn bạc kia, thoải mái mà cọ cọ.
Liễu Dĩ Hân không đáp, nàng tự nhiên sẽ không nói lời âu yếm, cũng sẽ không tùy tiện tỏ tình, bất quá những lời này nàng cũng chưa từng nói trước mặt bất luận kẻ nào. Lời ngon tiếng ngọt đối nàng thật xa lạ, chỉ là ngẫu nhiên đọc được tình thoại trong sách sẽ có chút buồn nôn, nhưng chính miệng nói ra, vẫn là lần đầu tiên.
"Nếu không thổi khô tóc sẽ dễ cảm mạo." Liễu Dĩ Hân cầm tay Tá An Hủy, nhẹ nhàng kéo nàng đến trước mặt chính mình. Sau đó tìm một cái máy sấy, cắm nguồn điện, ấn Tá An Hủy ngồi xuống ghế.
Thật là nữ nhân muộn tao, Tá An Hủy trong lòng mắng thầm. Trước kia còn không cảm thấy, hiện tại có thể khẳng định người này thật ngạo kiều, dù cho kiếp nào cũng không khác biệt.
Ngón tay thon dài của Liễu Dĩ Hân tiến nhập bên trong sợi tóc nàng, xoa nhẹ mái tóc đen như mực, dưới sức gió mạnh mẽ, sợi tóc theo ngón tay không ngừng bay lên, thiên ti vạn lũ, tất cả đều đảo quanh cổ tay Liễu Dĩ Hân, mang theo một chút nóng cùng tê dại, làm cho người ta trong lòng rung động.
"Chị từng thổi tóc cho người khác sao?" Tá An Hủy quay đầu hỏi.
"Em là người đầu tiên." Liễu Dĩ Hân đơn giản đáp, nàng xưa nay sẽ không vì người khác mà làm những chuyện này. Nghĩ đến đây, nàng phát hiện ở bên cạnh Tá An Hủy, nàng sẽ làm rất nhiều chuyện mà bản thân trước kia sẽ không làm.
Tá An Hủy vừa lòng gật đầu, im lặng hưởng thụ Liễu Dĩ Hân ôn nhu vuốt ve. Chẳng qua, nàng có chút mê mang, chính mình lại lần nữa rơi vào bên trong mê võng của Liễu Dĩ Hân, một đường không thể vãn hồi. Nàng ngày càng trở nên mất kiểm soát, cho dù đã cố gắng thận trọng, nhưng tránh không khỏi chuyện xảy ra ngoài ý muốn, chỉ hy vọng lần này sẽ không phải lại là một hồi đau đớn.
Bữa ăn trong giáo đường trên cơ bản mỗi ngày đều giống nhau, đoàn thực tập sinh đương nhiên không dám ghét bỏ, cho dù cảm thấy khổ, cũng chỉ có thể đêm dài yên tĩnh một hai người âm thầm oán trách.
Sau khi Tá An Hủy sấy khô tóc, một mái tóc đen dài xõa tung trên vai, lôi kéo Liễu Dĩ Hân xuống lầu. Nàng mái tóc bồng bềnh, thần thái sáng ngời khiến một nhóm người đều nhịn không được ghen tị, Tá An Hủy thật là trời sinh ngôi sao. Mặc dù chỉ là một động tác tùy ý cũng lộ ra tự tin cùng quyến rũ.
"Chúng ta ăn một phần?" Tá An Hủy ăn uống không nhiều, hơn nữa giáo đường cũng không chuẩn bị phần ăn cho Liễu Dĩ Hân. Vì thế, nàng cầm thêm một khay thức ăn rỗng đến, dự định chia một nửa phần ăn của mình cho Liễu Dĩ Hân. Liễu Dĩ Hân tự nhiên không có vấn đề gật đầu.
Nhưng hết thảy lại bị Tô Kiều đứng ở bên cạnh nhìn thấy, hiện tại hai người trước mắt mỗi một cử động đều làm cho cô cảm thấy trong lòng ngột ngạt. Tô Kiều lập tức đi qua, đối Tá An Hủy nói: "Em làm gì vậy? Sợ chị không để phần ăn cho bạn em sao?"
Tô Kiều nói xong phất tay một cái, hừ lạnh nói: "Tỷ tỷ hôm nay liền xa xỉ một hồi, liền cấp cho bạn em đồng dạng đãi ngộ dành cho khách quý. Làm phiền, lấy thêm một phần."
Tá An Hủy cùng Liễu Dĩ Hân khóe miệng đồng thời giật giật, mà trên mặt Tô Kiều tràn đầy cảm giác ưu việt của sự rộng rãi. Quả nhiên, nữ nhân trên đời hành vi luôn khiến người ta khó có thể lý giải.
"Cám ơn." Liễu Dĩ Hân đỉnh thiên lôi cuồn cuộn vẫn khách khí cảm tạ Tô Kiều, nói xong cơ mặt của nàng đều đang run lên.
"Không khách khí." Tô Kiều bày ra nụ cười tươi đẹp, tiếp nhận phần đồ ăn đưa cho Liễu Dĩ Hân. Tuy rằng còn xa xa mới đạt đến khí chất nữ vương như Liễu Dĩ Hân, nhưng Tô Kiều nghĩ đến một ngày bản thân có thể làm ra hành động cao ngạo này, cô đã muốn ngửa mặt lên trời thét dài.
"Chị đừng để ý cô ta." Tá An Hủy âm thầm cùng Liễu Dĩ Hân nói một câu. Tô Kiều hành vi đã vượt xa sự lý giải của nàng, đừng nói là Liễu Dĩ Hân.
"Không có việc gì." Liễu Dĩ Hân không đem Tô Kiều để ở trong lòng, chỉ là cảm thấy tư duy của cô ta quá khác thường. Hơn nữa, nữ nhân giác quan thứ sáu luôn chuẩn xác. Liễu Dĩ Hân tinh tường mà phát hiện chỉ cần có Tá An Hủy ở đây, Tô Kiều liền sẽ làm ra những hành động như vậy.
Bởi vì huấn luyện mệt nhọc, Tá An Hủy ăn uống vẫn tốt hơn Liễu Dĩ Hân một chút, nhưng bởi vì Liễu Dĩ Hân ăn quá