Quả nhiên, bởi vì vở bài tập ngữ văn viết quá tốt, Tá An Hủy liền lọt vào mắt xanh của Đường lão sư, liền được gọi lên bảng giảng đề.
"Thử dùng hiểu biết cùng thực tiễn của em cảm ngộ về chữ tĩnh trong câu Mao diêm trường tảo tĩnh vô đài, Hoa mộc thành huề thủ tự tài (Mái tranh quét dài tĩnh không rêu, Hoa mộc thành ruộng tay tự trồng). Tá An Hủy đồng học, em tới trả lời một chút."
Đường lão sư ánh mắt tràn đầy thưởng thức nhìn Tá An Hủy, nữ sinh này lớn lên tướng mạo sáng sủa, lại được giáo dưỡng tốt, nét chữ lại vuông vức khẳng khái, thật sự khiến người ấn tượng. Nếu nói tướng do tâm sinh, thì Tá An Hủy về sau thành tựu sẽ khiến người rất kinh ngạc.
Tá An Hủy ngưng lại mấy giây, tuy nói nàng sở trường về văn, nhưng đó là ở khoản viết thư pháp, chứ kiến thức sơ trung, nàng đã sớm đóng gói toàn bộ gửi lại học đường. Chỉ là lăn lộn qua biết bao nhiêu phim cổ trang, nàng lại có một kỹ năng nhìn kịch bản liền thuộc nằm lòng, đóng qua vai cung phi tài trí vô song, cầm kỳ thi họa cũng không thiếu, vì vậy ứng theo đề mục, tìm tòi một kịch bản cổ trang gần nhất, mười phần thuận lợi giảng đề.
"Em cảm thấy, Tĩnh là khúc hát hài hoà của tự nhiên, quét sạch bụi trần và những nhiễu loạn nơi tâm linh. Khi đối mặt với bụi trần huyên náo, kiên định giữ gìn sự tĩnh tại trong tâm hồn, hoà thành nhất thể với sinh cơ tự tại trong vẻ đẹp tĩnh tại và ý nhị của đại tự nhiên, bước vào một thế giới liên thông mật thiết tuyệt diệu không thể diễn tả bằng lời. Nghĩa gốc của Tĩnh là không tranh, không tranh nghĩa là không tham cầu danh lợi, thuận theo tự nhiên. Luận Ngữ có câu rằng: "Hữu cầu giai khổ, vô dục tắc cương" (Hữu cầu đều khổ, vô dục ắt cương cường). Nếu có thể không tranh thì tâm sẽ có thể tĩnh. Tĩnh là trạng thái an bình hoà ái, là tự đắc trong thư thái, là cảnh giới sâu sắc, có thể đạt được trí huệ, linh cảm và khởi ngộ."
Phía dưới đồng học đã là vểnh tai trố mắt, chỉ cảm thấy nàng thanh âm truyền cảm dễ nghe vô cùng, cũng không hiểu nàng đang bình giảng cái gì, thế nhưng Đường lão sư lại tràn đầy kinh ngạc. Đáp án này đã vượt trên tiêu chuẩn rất xa, thông tuệ đến bực này, chẳng lẽ Tá An Hủy một hồi té cầu thang liền biến thành kinh tài tuyệt diễm?
Đường lão sư khen ngợi giống như sấm dậy đất bằng, tất cả mọi người cực kì kinh ngạc nhìn về phía Tá An Hủy, dùng một cái từ tốt nhất hình dung , thì phải là — hắc mã. Tuy rằng, Tá An Hủy cảm thấy thực hổ thẹn, ba mươi tuổi tâm linh còn cùng nhóm trẻ em mười lăm tuổi cạnh tranh, nhưng cũng không còn cách nào.
Chỉ là đây cũng không phải chuyện khiến nàng bận tâm, nàng còn có rất nhiều chuyện phải làm trong tương lai, cho nên ngay từ đầu cao trung nàng đã tận lực sửa đúng chính mình hành vi cùng phương pháp học tập, tuy nói thành tích các môn tự nhiên cũng không thật nổi bật, nhưng về các môn xã hội thì ít nhiều khiến người ngưỡng mộ, cũng là nằm trong vài nhóm học sinh đứng đầu. Sau đó, nàng nhất định phải tìm một trường đại học thật tốt, oanh oanh liệt liệt cầm lấy tấm bằng tốt nghiệp, nhất định phải đánh tan cái danh xưng bình hoa di động kia.
Tá An Hủy cũng không muốn biến thành học phách, cho nên sau thời gian học ở trường, còn lại nàng liền bắt tay làm một chuyện vô cùng trọng yếu: gầy dựng sự nghiệp.
Biết trước những gì xảy ra của 15 năm sau, Tá An Hủy đối với thời đại này mà nói, chính là sự tồn tại của một nhà tiên tri. Nàng không thể tiết lộ bất cứ điều gì với cha mẹ, không nói đến hiệu ứng bươm bướm, cha mẹ nàng tự nhiên cũng sẽ không tin. Nàng còn nhớ năm đó bởi vì công ty bị người hại, cha mẹ trên đường đến tập đoàn Tưởng Khởi mượn tiền, mới xảy ra tai nạn thương tâm kia.
Bởi vì cha mẹ chết, công ty sụp đổ, Tá An Hủy mới chấp nhận để Liễu Dĩ Hân bao dưỡng. Nếu nàng thay đổi vận mệnh, vậy còn có thể gặp được Liễu Dĩ Hân hay không? Tai nạn kia là có kẻ nhúng tay, hay chỉ là chuyện ngoài ý muốn? Muốn điều tra, nàng nhất định phải trước tiên có được kinh tế vững vàng, rồi mới tính đến chuyện khác.
Để phòng vạn nhất, nàng vẫn để mọi chuyện phát sinh theo đúng quỹ đạo, lúc thật cần thiết mới nhúng tay vào. Dù là trọng sinh, con người vẫn là thân bất do kỷ, có nhiều chuyện trời đã định sẵn, dù muốn thay đổi, dù muốn tránh thoát cũng không có cách.
Duy nhất làm cho Tá An Hủy phiền lòng