Bình thường hiếm khi có người lui tới xưởng, hôm nay Tá An Hủy khó có được mà phát hiện ngoài cổng một thân ảnh nữ nhân, nàng kia so với chính mình cao hơn nửa cái đầu, thoạt nhìn trang phục là nữ sinh cao trung, thân hình cao gầy, lưng mang một cái ba lô thuộc loại đắt tiền, không phải loại thịnh hành trong nước ở thời điểm này.
Bóng lưng nữ sinh nhìn rất quen thuộc, là một loại cảm giác khắc vào trong xương tủy, nhưng tùy theo mà đến là dự cảm bất an, trái tim nàng đột nhiên đập mạnh, có chút co rúm.
Lúc nàng đi ngang qua cổng, bảo an gác cổng đột nhiên gọi lại nàng.
"Cô gái nhỏ, dừng, dừng một chút!"
"Có chuyện gì ạ?" Tá An Hủy dừng lại bước chân, ánh mắt vừa rơi vào nữ sinh đứng ở kia, lập tức sững sờ. Nàng có nằm mơ cũng không ngờ tới, ở thời điểm này, lại gặp được người kia!
Nữ sinh điềm tĩnh đứng ở nơi đó, gương mặt phi thường sạch sẽ thanh tuyển. Làn da trắng nõn, cái mũi cao thẳng tinh xảo, đôi môi mỏng hơi mím lại, vành tai tinh tế, giữa lông mày có một tia khí chất kiệt ngạo thanh cao, còn có nốt ruồi nhỏ dưới mi mắt vô cùng đặc thù, để nàng đến chết đều không thể nào quên.
Dù cho gương mặt kia trẻ hơn mười lăm tuổi, Tá An Hủy có hóa thành tro cũng không thể nhận lầm. Cư nhiên là Liễu Dĩ Hân! Như thế nào sớm hơn bảy năm? Điều này không có khả năng!
Tá An Hủy nhất thời ngây dại, nàng hoàn toàn không nghĩ tới sẽ gặp Liễu Dĩ Hân ở độ tuổi này. Kiếp trước hai người sơ ngộ, chính là năm nàng hai mươi hai tuổi, làm sao ở chính mình vừa lên cao trung liền gặp được. Tư duy Tá An Hủy có chút cứng đờ, không biết nên phản ứng như thế nào.
Kiếp này nàng hoàn toàn không muốn gặp lại Liễu Dĩ Hân, nàng còn đang nghĩ đến năm hai mươi hai tuổi làm sao để tránh thoát bánh xe vận mệnh chuyển động, thế nhưng ông trời không có cho nàng thời gian tự hỏi, liền trực tiếp đưa các nàng gặp lại nhau. Dù Tá An Hủy tâm trí đã rất thành thục cũng nhịn không được giật mình.
Nàng không có gặp qua Liễu Dĩ Hân thời trẻ, cảm giác lúc này rất kỳ quái. Xuyên qua thời không, Liễu Dĩ Hân trên mặt không có tinh xảo trang dung, cũng không có khí chất cao lãnh như thời điểm gặp nàng, càng không có thần thái mị hoặc khiến cho người ta vừa hận vừa yêu, hết thảy đều tinh khiết, thậm chí mang theo một tia ôn nhu cùng ấm áp.
Tá An Hủy trong lòng có chút loạn, thập phần vô thố, hoàn toàn không biết nên dùng thái độ gì đi đối mặt. Trong lòng nàng gió nổi mây vần, chỉ mấy giây ngắn ngủi nhưng dường như đã đi qua hết thảy cảm xúc cay đắng vui buồn, như là hồng thủy trút xuống, trong khoảnh khắc bao phủ toàn bộ trái tim nàng.
"Vị tiểu thư này nói muốn đến trường trung học thực nghiệm, lại không biết đường đi, tôi thấy đây hình như là trường học của cô, nếu tiện đường có thể dẫn cô ấy theo không?" Bảo an nói.
"...... Nếu không tiện, em chỉ đường cho tôi đi liền được."
Liễu Dĩ Hân nhìn thoáng qua Tá An Hủy, liền khách khí tiếp lời, trong giọng nói nhất quán nhu hòa, cũng không nghe ra bất luận cảm xúc gì.
"Ừ, thật không tiện đấy." Tá An Hủy cũng không biết mình làm sao vậy, bỗng nhiên tức giận dâng trào, lạnh giọng