"Trước đây em......" Tá An Hủy lâm vào bên trong trầm tư, đó là chuyện đã rất xa xăm trước khi nàng trọng sinh, nàng thảng thốt nhớ đến thời thơ ấu của chính mình, cho đến lúc chết vì nữ nhân này, thế nhưng cũng đã đi qua cả đời vui buồn lẫn lộn."Khi đó thực ngốc nhưng cũng rất vui vẻ."
Thời thơ ấu của nàng cũng rất bình phàm, trước khi đến Thượng Hải, nàng thực sự trôi qua rất tốt. "Mỗi ngày đều tắm rửa sạch sẽ, ngắm hoa nở, ăn một bữa cơm gia đình, cuộc sống vô cùng khoái hoạt bởi vì trong lòng không có lo lắng bất an."
Khi còn nhỏ, nàng nhìn hoa hồng nở liền cao hứng, ăn ly kem cũng sẽ phủng trong tay liếm liếm, khóe miệng đều cười đến liệt, như một ngốc tử gặp chuyện gì cũng vui vẻ. Chẳng qua, thơ ấu tốt đẹp, mặc dù lần nữa trở lại, cũng tìm không được tâm tư đơn thuần ngày ấy.
Không biết từ lúc nào bắt đầu, khoái hoạt biến thành một thứ rất xa xỉ. Bị người quản thúc không vui vẻ, không có tiền không vui vẻ, không chiếm được trái tim người mình yêu càng không vui vẻ. Sau đó, người quản thúc cuộc đời nàng rời đi, nàng vẫn không vui vẻ, nàng có tiền cũng không vui vẻ, ngay cả người mình yêu ở bên cạnh nàng vẫn như cũ không vui vẻ.
Nàng nhìn Liễu Dĩ Hân trẻ tuổi trước mắt, trong ký ức thống khổ hiện lên một tia hy vọng. Cũng may hết thảy đều không phải như vậy tuyệt vọng, tàn nhẫn qua đi, vẫn là cấp chính mình để lại một tia tốt đẹp.
"Chị thì sao?" Tá An Hủy thật đúng là không biết thời thơ ấu Liễu Dĩ Hân như thế nào, khí chất cao quý lãnh diễm kia rốt cuộc làm sao dưỡng thành. Nàng cọ cọ chóp mũi lên sườn mặt Liễu Dĩ Hân.
"Lúc chị còn nhỏ, luôn có rất nhiều chuyện đau khổ." Liễu Dĩ Hân nhíu mày, nàng không muốn nhớ lại, nhưng ôm Tá An Hủy trong ngực, tựa hồ cũng nhiều dũng khí một chút. Nàng nhớ đến đoạn ký ức chính mình đã muốn quên đi, mà khi đầu óc lần nữa tái hiện, hình ảnh thực rõ ràng, tất cả nói cho nàng, kỳ thật cái gì đều không thể quên.
"Đau khổ sao?" Tá An Hủy cảm giác được Liễu Dĩ Hân đầu ngón tay run rẩy, đau lòng nắm chặt tay chị ấy, đặt ở bên môi hôn hôn."Thế nào sẽ như vậy? Nếu nó không vui, chị đừng nhớ lại."
"Không có gì, là chị dùng từ quá nặng, nhưng tuổi thơ của chị quả thật không như ý." Liễu Dĩ Hân cười khổ lắc đầu, lúc này đã giữa đêm, tuy rằng mệt nhưng nàng cũng không muốn ngủ. Đại khái là giờ phút này bầu không khí rất ấm áp, cùng nhau tâm sự, Liễu Dĩ Hân cũng không còn mâu thuẫn như lúc ban đầu. "Người khác nhìn vào hâm mộ cực kỳ, nhưng với chị mà nói là một loại tra tấn, em hiểu không?" Liễu Dĩ Hân vô lực cười cười, hôn nhẹ lên tóc Tá An Hủy, hít sâu một hơi.
"Lúc chị ba tuổi, phải đối mặt với rất nhiều lão sư, đàn dương cầm, học thuật, hội họa. Cả ngày chỉ ở trong phòng luyện chữ, làm bài tập, cảm giác rất áp lực. Người ngoài nhìn vào chỉ biết chị là một thiên tài, từ nhỏ đã tinh thông các thứ, thật sự là buồn cười."
Ánh mắt Liễu Dĩ Hân bỗng dưng lạnh xuống, tựa hồ nhớ tới cảnh tượng gì rất đáng sợ. Ở lứa tuổi hồn nhiên vô ưu cần giấc ngủ ngon, nhưng lại bị phương thức giáo dục hàn lâm cứng ngắt kia trói buộc, đã đem sự thiên chân của nàng lau đi sạch sẽ. Thành thục quá sớm làm nội tâm của nàng hoang vu giống như một sa mạc trống rỗng mênh mông.
"Dĩ Hân...... Đều trôi qua."
Tá An Hủy nỉ non càng dùng sức ôm chặt Liễu Dĩ Hân đang rơi vào thống khổ. Nàng chưa bao giờ gặp qua Liễu Dĩ Hân yếu ớt, chị ấy trong mắt nàng luôn là một nữ nhân tàn nhẫn lợi hại, vô luận gặp phải vấn đề gì, chị ấy đều đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, điều binh khiển tướng chỉ điểm giang sơn, mặc dù kiếp trước từng có thời điểm rơi vào khủng hoảng kinh tế, chị ấy đều bình tĩnh huy động ngón tay, dẫn dắt công ty đi ra khốn cảnh. Cho nên, Tá An Hủy đối Liễu Dĩ Hân mềm yếu lúc này hoàn toàn không có chuẩn bị, đau lòng phải chết.
Nguyên lai, cao quý lãnh diễm đại giới lớn như vậy!
"Kỳ thật cũng không có gì, chị không có hận, chính là vô lực, nói không nên lời vô lực. Vừa không thể thay đổi vận mệnh, cũng không nghĩ tùy ý chính mình phiêu đãng. Cho đến cuối cùng, chị chỉ có thể bước lên con đường được định sẵn, mặc dù cố gắng quá phản kháng, vẫn phải bước lên. Kỳ thực chị không cường đại như gia tộc chị vẫn nghĩ, chị rốt cuộc chỉ là quân cờ bị sóng triều đẩy đi, là một cành hoa nở trên ngôi cao có sẵn mà thôi."
Liễu Dĩ Hân cười khổ, ánh mắt trở nên nhu hòa chút, nàng biết Tá An Hủy lo lắng cho mình, nhưng vận mệnh của mình nàng đã sớm tiếp nhận. Từ trước, nàng không biết chính mình muốn cái gì, cho nên làm cái gì cũng không để bụng. Nhưng hiện tại đã khác, nàng sẽ vì Tá An Hủy mà cường đại, nếu không thể phản kháng gia tộc, thì thuần phục những người đó dưới chân nàng đi.
Liễu Dĩ Hân chua xót cười làm cho Tá An Hủy càng thêm đau lòng, bưng kín miệng của nàng, "Không cần nhớ lại."
"Không phải em muốn nghe sao?" Liễu Dĩ Hân trấn an đem hai má vùi vào lòng bàn tay ấm áp của nàng.
"Em hiện tại không muốn." Tá An Hủy nhíu mi, nàng không ngờ tuổi thơ Liễu Dĩ Hân lại trôi qua vất vả như vậy, mỗi một chuyện đều áp lực như núi. Nếu đặt ở trên người