Trọng Sinh Muốn Nói Ra Tiếng Yêu - Tích Trần [Bh]

Chương 61


trước sau



"Trước đây em......" Tá An Hủy lâm vào bên trong trầm tư, đó là chuyện đã rất xa xăm trước khi nàng trọng sinh, nàng thảng thốt nhớ đến thời thơ ấu của chính mình, cho đến lúc chết vì nữ nhân này, thế nhưng cũng đã đi qua cả đời vui buồn lẫn lộn."Khi đó thực ngốc nhưng cũng rất vui vẻ."

Thời thơ ấu của nàng cũng rất bình phàm, trước khi đến Thượng Hải, nàng thực sự trôi qua rất tốt. "Mỗi ngày đều tắm rửa sạch sẽ, ngắm hoa nở, ăn một bữa cơm gia đình, cuộc sống vô cùng khoái hoạt bởi vì trong lòng không có lo lắng bất an."

Khi còn nhỏ, nàng nhìn hoa hồng nở liền cao hứng, ăn ly kem cũng sẽ phủng trong tay liếm liếm, khóe miệng đều cười đến liệt, như một ngốc tử gặp chuyện gì cũng vui vẻ. Chẳng qua, thơ ấu tốt đẹp, mặc dù lần nữa trở lại, cũng tìm không được tâm tư đơn thuần ngày ấy.

Không biết từ lúc nào bắt đầu, khoái hoạt biến thành một thứ rất xa xỉ. Bị người quản thúc không vui vẻ, không có tiền không vui vẻ, không chiếm được trái tim người mình yêu càng không vui vẻ. Sau đó, người quản thúc cuộc đời nàng rời đi, nàng vẫn không vui vẻ, nàng có tiền cũng không vui vẻ, ngay cả người mình yêu ở bên cạnh nàng vẫn như cũ không vui vẻ.

Nàng nhìn Liễu Dĩ Hân trẻ tuổi trước mắt, trong ký ức thống khổ hiện lên một tia hy vọng. Cũng may hết thảy đều không phải như vậy tuyệt vọng, tàn nhẫn qua đi, vẫn là cấp chính mình để lại một tia tốt đẹp.


"Chị thì sao?" Tá An Hủy thật đúng là không biết thời thơ ấu Liễu Dĩ Hân như thế nào, khí chất cao quý lãnh diễm kia rốt cuộc làm sao dưỡng thành. Nàng cọ cọ chóp mũi lên sườn mặt Liễu Dĩ Hân.

"Lúc chị còn nhỏ, luôn có rất nhiều chuyện đau khổ." Liễu Dĩ Hân nhíu mày, nàng không muốn nhớ lại, nhưng ôm Tá An Hủy trong ngực, tựa hồ cũng nhiều dũng khí một chút. Nàng nhớ đến đoạn ký ức chính mình đã muốn quên đi, mà khi đầu óc lần nữa tái hiện, hình ảnh thực rõ ràng, tất cả nói cho nàng, kỳ thật cái gì đều không thể quên.

"Đau khổ sao?" Tá An Hủy cảm giác được Liễu Dĩ Hân đầu ngón tay run rẩy, đau lòng nắm chặt tay chị ấy, đặt ở bên môi hôn hôn."Thế nào sẽ như vậy? Nếu nó không vui, chị đừng nhớ lại."

"Không có gì, là chị dùng từ quá nặng, nhưng tuổi thơ của chị quả thật không như ý." Liễu Dĩ Hân cười khổ lắc đầu, lúc này đã giữa đêm, tuy rằng mệt nhưng nàng cũng không muốn ngủ. Đại khái là giờ phút này bầu không khí rất ấm áp, cùng nhau tâm sự, Liễu Dĩ Hân cũng không còn mâu thuẫn như lúc ban đầu. "Người khác nhìn vào hâm mộ cực kỳ, nhưng với chị mà nói là một loại tra tấn, em hiểu không?" Liễu Dĩ Hân vô lực cười cười, hôn nhẹ lên tóc Tá An Hủy, hít sâu một hơi.

"Lúc chị ba tuổi, phải đối mặt với rất nhiều lão sư, đàn dương cầm, học thuật, hội họa. Cả ngày chỉ ở trong phòng luyện chữ, làm bài tập, cảm giác rất áp lực. Người ngoài nhìn vào chỉ biết chị là một thiên tài, từ nhỏ đã tinh thông các thứ, thật sự là buồn cười."

Ánh mắt Liễu Dĩ Hân bỗng dưng lạnh xuống, tựa hồ nhớ tới cảnh tượng gì rất đáng sợ. Ở lứa tuổi hồn nhiên vô ưu cần giấc ngủ ngon, nhưng lại bị phương thức giáo dục hàn lâm cứng ngắt kia trói buộc, đã đem sự thiên chân của nàng lau đi sạch sẽ. Thành thục quá sớm làm nội tâm của nàng hoang vu giống như một sa mạc trống rỗng mênh mông.

"Dĩ Hân...... Đều trôi qua."

Tá An Hủy nỉ non càng dùng sức ôm chặt Liễu Dĩ Hân đang rơi vào thống khổ. Nàng chưa bao giờ gặp qua Liễu Dĩ Hân yếu ớt, chị ấy trong mắt nàng luôn là một nữ nhân tàn nhẫn lợi hại, vô luận gặp phải vấn đề gì, chị ấy đều đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, điều binh khiển tướng chỉ điểm giang sơn, mặc dù kiếp trước từng có thời điểm rơi vào khủng hoảng kinh tế, chị ấy đều bình tĩnh huy động ngón tay, dẫn dắt công ty đi ra khốn cảnh. Cho nên, Tá An Hủy đối Liễu Dĩ Hân mềm yếu lúc này hoàn toàn không có chuẩn bị, đau lòng phải chết.

Nguyên lai, cao quý lãnh diễm đại giới lớn như vậy!

"Kỳ thật cũng không có gì, chị không có hận, chính là vô lực, nói không nên lời vô lực. Vừa không thể thay đổi vận mệnh, cũng không nghĩ tùy ý chính mình phiêu đãng. Cho đến cuối cùng, chị chỉ có thể bước lên con đường được định sẵn, mặc dù cố gắng quá phản kháng, vẫn phải bước lên. Kỳ thực chị không cường đại như gia tộc chị vẫn nghĩ, chị rốt cuộc chỉ là quân cờ bị sóng triều đẩy đi, là một cành hoa nở trên ngôi cao có sẵn mà thôi."


Liễu Dĩ Hân cười khổ, ánh mắt trở nên nhu hòa chút, nàng biết Tá An Hủy lo lắng cho mình, nhưng vận mệnh của mình nàng đã sớm tiếp nhận. Từ trước, nàng không biết chính mình muốn cái gì, cho nên làm cái gì cũng không để bụng. Nhưng hiện tại đã khác, nàng sẽ vì Tá An Hủy mà cường đại, nếu không thể phản kháng gia tộc, thì thuần phục những người đó dưới chân nàng đi.

Liễu Dĩ Hân chua xót cười làm cho Tá An Hủy càng thêm đau lòng, bưng kín miệng của nàng, "Không cần nhớ lại."

"Không phải em muốn nghe sao?" Liễu Dĩ Hân trấn an đem hai má vùi vào lòng bàn tay ấm áp của nàng.

"Em hiện tại không muốn." Tá An Hủy nhíu mi, nàng không ngờ tuổi thơ Liễu Dĩ Hân lại trôi qua vất vả như vậy, mỗi một chuyện đều áp lực như núi. Nếu đặt ở trên người

mình, chỉ sợ nàng sẽ lộ ra phản nghịch ngay khi tiến vào nhà trẻ. "Dĩ Hân, đừng chịu đựng, ở trước mặt em, chị có thể làm chính mình."

"Sau khi gặp được em, chị mới biết được nguyên lai cuộc sống của mình còn có động lực." Liễu Dĩ Hân ngượng ngùng cười cười, đến gần mi mắt Tá An Hủy, ấn một nụ hôn nhẹ lên đôi lông mày xinh đẹp của nàng, "Đừng lo lắng chị." Đã quen với mạnh mẽ, mặc dù lúc này yếu ớt cũng chỉ là trong giây lát thoáng qua, huống chi nàng không muốn làm Tá An Hủy đau lòng.

"Dĩ Hân, em lo lắng cho chị, chị cũng không thể quản em. Về sau có chuyện gì không thoải mái nhất định phải nói em biết, được không?"

"Được." Trái tim Liễu Dĩ Hân bởi vì Tá An Hủy mà nóng lên, đột nhiên nhớ tới một câu: Nguyện tâm một người, bạch thủ không phân cách*. Đại khái chính là nói lên quyết tâm nàng muốn cùng Tá An Hủy vĩnh viễn bên nhau đến cuối cùng.

*Mong có được người một lòng không thay đổi, Đến khi đầu bạc chẳng xa nhau. (Bạch đầu ngâm – Thơ của Trác Văn Quân)

Tá An Hủy ôm Liễu Dĩ Hân, vuốt ve da thịt mềm mại, ánh mắt nhìn chăm chú, sau khi trải qua hoan ái Liễu Dĩ Hân vẫn như trước điềm đạm tao nhã, chị ấy kiên cường đến mức làm lòng người đau. Tá An Hủy đột nhiên hiểu được kiếp trước chính mình vì sao sẽ quyến luyến chị ấy như vậy. Bởi vì mỗi khi nhìn đến Liễu Dĩ Hân một người vượt mọi chông gai, cô độc tịch mịch chiến đấu trong biển khổ, bóng dáng cô đơn kia khiến nàng rất đau lòng.

Tá An Hủy khoác lên áo sơ mi, luyến tiếc buông ra Liễu Dĩ Hân trong ngực, nàng đi vào phòng tắm bưng nước ấm đến, dùng khăn mặt chà lau dấu vết lưu lại trên người Liễu Dĩ Hân. Giờ khắc này, tâm tư nàng hoàn toàn không nhiễm dục tình, vuốt ve da thịt trắng nõn non mềm, nhìn vòng eo thon xinh đẹp, Tá An Hủy chỉ còn lại cảm giác thánh khiết. Từng chút từng chút, cẩn thận chà lau, giống nhau đối đãi bảo vật trân quý nhất thế giới này.


"An Hủy, chị tự mình làm." Bởi vì ánh mắt Tá An Hủy quá mức chấp nhất, Liễu Dĩ Hân nhất thời không thể ngăn cản, nhưng nàng ấy càng lau đi xuống, cảm giác khác thường lại càng rõ ràng, khăn mặt ấm áp cùng không khí lạnh lẽo hình thành tiên minh đối lập. Liễu Dĩ Hân có chút thẹn thùng đè lại mu bàn tay Tá An Hủy.

"Để cho em." Tá An Hủy kiên trì. Tuy rằng nàng cũng không biết mình vì sao kiên trì như vậy, nhưng chính là trong nháy mắt, nàng hy vọng hết thảy không vui cùng thống khổ của Liễu Dĩ Hân có thể ở một hồi yêu say đắm này tan thành mây khói. Nàng hy vọng kiếp này Liễu Dĩ Hân hạnh phúc, so với kiếp trước còn mãnh liệt hơn.

Một điểm vết máu ngưng kết trên drap giường tuyết trắng, mà hạ thân cũng được chậm rãi xử lý sạch sẽ. Không thể không nói, lần đầu tiên qua đi ôn nhu chà lau rất thoải mái, chút toan trướng kia dần được thả lỏng, thân thể buộc chặt của Liễu Dĩ Hân dần dần mềm xuống, chỉ cảm thấy cơn buồn ngủ đánh úp lại.

Đường cong mê người của Tá An Hủy dần có chút mơ hồ, khuôn mặt đẹp đến từng đường nét cũng bắt đầu nhòa đi. Liễu Dĩ Hân cảm thấy chính mình không nên ngủ lúc này, cứng rắn chống ánh mắt nhìn về phía Tá An Hủy.

Nhưng động tác Tá An Hủy càng trở nên ôn nhu, Liễu Dĩ Hân buồn ngủ lại càng dày đặc, lần đầu tiên nàng ở trước mặt người khác buông xuống mặt nạ, hoàn toàn thả lỏng cùng thoải mái. Giống như trôi nổi ở đám mây, Liễu Dĩ Hân dần dần khép ánh mắt, một trận hắc ám đánh úp lại, lâm vào giấc ngủ say khó được.

Chờ Tá An Hủy lau xong mới phát hiện Liễu Dĩ Hân đã ngủ, gương mặt ngày thường lạnh lẽo cũng dần dần buông lỏng ra. Nàng lắc đầu, cười khổ đem nước ấm thu dọn, nằm ngã vào bên cạnh Liễu Dĩ Hân, kéo qua chăn, dịch hảo hai người góc chăn. Tá An Hủy tựa vào bờ vai Liễu Dĩ Hân, ôm eo đối phương, nhìn khuôn mặt làm chính mình mê muội, cũng dần dần cảm nhận được buồn ngủ.

Ngoài cửa sổ cành lá bị gió lạnh thổi trúng sàn sạt rung động, trời khuya buông xuống. Một trản đèn đường gần nhất cũng ám đi, hạnh phúc có đôi khi rất đơn giản, ở thời khắc người trong lòng mình toàn thân tâm tín nhiệm mình, thì hạnh phúc sẽ như đóa hoa nở ra từ đáy lòng. Đại khái là lâu lắm không được hưởng qua cảm giác thỏa mãn cùng ấm áp như vậy, hai người hô hấp rất nhanh liền trở nên lâu dài đều đặn.

Một đêm vô mộng.

-----------------------------



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện