Bởi vì Tá An Hủy khắc chế cùng kinh nghiệm, cho nên Liễu Dĩ Hân cũng không cảm thấy khó chịu nhiều. Giấc ngủ ngon hiếm có làm cho Liễu Dĩ Hân vốn thường xuyên mất ngủ hồi phục tinh lực rất tốt. Sau khi nàng thần thanh khí sảng tỉnh lại, liền bị Tá An Hủy kéo vào trong chăn đùa giỡn một trận, mới vạn phần thẹn thùng mà xoay người rời giường. Nếu không phải Tá An Hủy còn buổi huấn luyện sáng sớm, hai người thật sự không cần ăn cũng no, chỉ cần nhìn nhau nói chuyện là đủ rồi.
Khoảng thời gian giữa những người yêu nhau luôn ngắn ngủi.
Bởi vì Tá An Hủy phải tham gia huấn luyện, mà Liễu Dĩ Hân cũng cần trở về trường học, cho nên sau khi dùng qua cơm trưa với Tá An Hủy, Liễu Dĩ Hân nhất định phải vội vàng trở lại trường. Trên đường lớn, Tá An Hủy nắm tay Liễu Dĩ Hân chậm chạp không muốn buông. Nàng rất muốn con đường đến nhà ga tàu điện ngầm dài vô tận, để không phải nhìn Liễu Dĩ Hân rời đi chính mình.
Thế giới của tình yêu thực kỳ diệu.
Khi Liễu Dĩ Hân chưa đến giáo đường gặp mình, Tá An Hủy cũng không cảm thấy một ngày khó khăn trôi qua, nhưng bởi vì chị ấy đã đến và rời đi, ngày tháng sau này của nàng liền trở nên gian nan. Mỗi lần nhớ đến, Tá An Hủy liền cảm thấy một ngày không có Liễu Dĩ Hân chính là một ngày ảm đạm không ánh sáng. Nàng bất tri bất giác nhớ lại đoạn thời gian ở kiếp trước, từng ngày cô đơn si tình trong kim ốc đợi chờ Liễu Dĩ Hân.
Bất đồng là, kiếp này, Liễu Dĩ Hân đã là của nàng rồi, cảm xúc chị ấy đối nàng cũng là như vậy.
Thời khắc ly biệt luôn đặc biệt gian nan, sau khi tiễn Liễu Dĩ Hân lên tàu điện, Tá An Hủy liền nếm đến tư vị tưởng niệm. Nàng theo bản năng ngửi ngửi đầu ngón tay, tựa hồ luyến tiếc hương thơm đặc hữu của Liễu Dĩ Hân còn sót lại, mà người đã theo tiếng tàu chạy đi xa.
Tá An Hủy có chút thất hồn lạc phách trở lại giáo đường, nàng thoạt nhìn không có tinh thần trong suốt buổi huấn luyện chiều. Nếu không phải bị lão sư nhiều lần nhắc nhở, Tá An Hủy đại khái đều hãm trong thế giới chính mình để lặp đi lặp lại khoảng thời gian bên Liễu Dĩ Hân.
Ngày qua ngày, Tá An Hủy đã tiến bộ cả về lý luận lẫn diễn xuất. Điều này khác với kinh nghiệm chính nàng tích lũy được, đây là một cách tiếp cận mang tính học viện. Nhưng tiến bộ chung quy là chuyện tốt, nàng nghĩ đến đời trước thời điểm xuất đạo bị mọi người nói là bình hoa di động, cũng xác thực không tốt. Bất cứ một minh tinh nào cũng sẽ nghĩ, bình hoa không phải là một thuật ngữ xúc phạm, nhưng khi danh từ này nằm trên người chính mình, Tá An Hủy mới cảm thụ được nó rất không thoải mái.
Tô Kiều đối Tá An Hủy khi thì nhiệt tình khi thì lãnh đạm, giống như uống nhầm thuốc vậy, mỗi lần quá độ quan tâm luôn sẽ lạnh nhạt vài ngày, đối nàng như người xa lạ, rồi lại đột nhiên rất là nhiệt tình. Trong lòng Tá An Hủy mặc dù có tính toán nhưng cũng chịu không nổi Tô Kiều tố chất thần kinh ép buộc như vậy. Mà sự bát quái của Tô Kiều, cùng phản ứng thần kinh nhạy bén kia làm Tá An Hủy rất không yên lòng. Đặc biệt lúc nhắc tới Liễu Dĩ Hân, Tô Kiều sẽ luôn biểu hiện trong lòng biết rõ ràng, lại thập phần chú ý.
Thường xuyên qua lại, Tá An Hủy cũng chậm rãi cảm thụ thân phận Tô Kiều. Dù sao, ngôn ngữ internet rất thịnh hành ở đời trước, mà xem niên đại, phải mười năm sau mới phổ biến ở thế giới này. Nhưng Tô Kiều rất đi trước thời đại, cô ấy sẽ luôn than thở rằng "Ta lặc cái đi"*, Tá An Hủy liền cơ bản xác định. Chẳng qua, Tá An Hủy cũng bắt không được cảm giác quen thuộc khi lần đầu tiên gặp Tô Kiều. Nàng suy nghĩ nát óc cũng không nhớ được, Tô Kiều tại sao lại khiến nàng cảm thấy quen thuộc như vậy?
*Ta lặc cái đi: một kiểu cười mắng trêu chọc thịnh hành trong game online ở TQ từ năm 2007, nghĩa là ta kháo, ta sát, xui xẻo.....
Liễu Dĩ Hân tiến vào thời kỳ tốt nghiệp, bài tập trên lớp dồn dập, các kỳ thi cuối năm liên tiếp diễn ra, lại đến hạn nộp luận văn, khiến nàng bận đến hôn thiên đại ám. Có một lần Tá An Hủy đến trường thăm nàng, liền phát hiện nàng ngồi ngủ gục trên ghế đá vườn trường, tay vẫn còn cầm quyển sách, nàng mới biết được vì dành nhiều thời gian nói điện thoại với mình, nữ nhân này đã hy sinh bao nhiêu giấc ngủ.
Không có biện pháp, Tá An Hủy cũng chỉ có thể kiềm chế tưởng niệm, làm Liễu Dĩ Hân dành nhiều thời gian ôn tập cùng nghỉ ngơi hơn. Có câu nói rằng: Tình này nếu mãi còn yêu, cầu chi sớm sớm chiều chiều bên nhau. Cách để Tá An Hủy an ủi chính mình cũng chỉ có hai câu thơ hư vô mờ mịt này, cùng những lá thư Liễu Dĩ Hân ngẫu nhiên sẽ gửi đến.
Thời gian huấn luyện một tháng trôi qua trong chớp mắt, chuyện trở về nước cũng đã được thu xếp xong. Đây là điều bất khả kháng, ngay cả khi Tá An Hủy muốn lưu lại, lãnh sự quán cũng sẽ không cho phép. Cho dù tâm trí Tá An Hủy thập phần thành thục, nàng cũng chỉ có thể vô pháp trước khoảng cách xa xôi. Bởi vì nàng hiểu được khổ sở cùng ngọt bùi của yêu xa, cho nên mới không ngừng bất an cùng phiền muộn trước ngày về nước.
Bao nhiêu tình cảm đều thua ở khoảng cách địa lý, lại có bao nhiêu tình cảm bại ở thời gian chia xa.
Tá An Hủy biết mình đã suy nghĩ quá nhiều, nàng cũng biết mình phải tin tưởng Liễu Dĩ Hân sẽ không thay đổi, nhưng kiếp trước một đoạn tình cảm thất bại nói cho nàng rằng chuyện gì cũng có thể xảy ra. Nàng có chút sợ hãi, sợ chính mình cày cấy một mảnh ruộng đất, có một ngày sẽ bị người khác đến xâm chiếm, sau đó cướp đi của nàng hết thảy.
Những lo lắng dư thừa đang ập tới rào rạt, Tá An Hủy muốn phản kháng lại có vẻ thế đơn lực bạc, chỉ có thể cắn răng chịu đựng qua sáu tháng không thể gặp lại. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Liễu Dĩ Hân sẽ về nước trong kỳ nghỉ hè, đương nhiên, Tá An Hủy cũng có khả năng lần thứ hai đến Mĩ, tùy thuộc vào sự sắp xếp của Tinh Huy giải trí.
Hy vọng sẽ không có gì bất ổn xảy ra trước đó, nhưng đây cũng chỉ là suy tính trong lòng Tá An Hủy, vận mệnh của nàng đã thay đổi, quỹ đạo thế giới này cũng đã nghiênh lệch, nàng chỉ có thể biết đại khái phương hướng, nhưng không cách nào đoán trước