Phản ứng của Trần Tình Thanh lập tức làm cho Tá An Hủy cảnh giác lên, so với chính mình phỏng chừng còn muốn sớm một ít. Ở lứa tuổi này tình cảm giống như nụ hoa chớm nở, ánh mắt thưởng thức của người khác đều có thể khiến người trong cuộc đem chính mình ẩn tàng thật kỹ.
Nói thế nào vẫn là đứa nhỏ mười lăm tuổi, đối với luyến ái ngây thơ cùng kiêng kị đều không thể che giấu, Trần Tình Thanh thậm chí que kem trên tay đều đánh rớt, để Tá An Hủy càng thêm khẳng định suy đoán của mình.
Trần Tình Thanh cảm thấy Tá An Hủy chính là một thầy tướng số, bằng không chuyện bí mật như vậy, chính mình không nói, Phó Tử Phu không nói, Tá An Hủy vì cái gì nhìn ra được.
"Không cần phản ứng như vậy, mình chỉ muốn tâm sự, cũng sẽ không nói cho ai biết." Tá An Hủy nghiêm túc nói.
Trần Tình Thanh thẹn thùng đẩy Tá An Hủy một cái, kỳ thật, nàng cũng không quá rõ ràng cái gì là luyến ái. Nhưng được một nam sinh soái ca như vậy theo đuổi, nàng cũng có chút sa vào đấy.
"Cũng không phải, kỳ thật....chúng mình còn chưa chính thức hẹn hò." Trần Tình Thanh lắc lắc đầu, ánh mắt mờ mịt.
"Đại Đầu, vậy cậu đối với hắn là cảm giác gì?"
"Hắn rất soái. Chỉ như vậy."
......
Thật đúng là điển hình thiếu nữ ngây thơ a! Tá An Hủy trầm mặc một lúc, bất quá, chuyện này cũng không gấp. Nàng nhớ kiếp trước, Phó Tử Phu trong lúc cao trung liền phát sinh chuyện tình ong bướm vườn trường, để nàng đối hắn mấy phần xem thường. Hiện tại Trần Tình Thanh đã là bạn tốt của nàng, nàng không thể bỏ mặc không xen vào.
Nhưng nàng không ngờ chính là, nàng thay đổi nhân sinh Trần Tình Thanh, lại dẫn đến một sự kiện khác, về sau lại nói. Mặc kệ có phải trăm sông đổ về một biển hay không, tối thiểu, kiếp trước nàng không biết có chuyện đó phát sinh, mà giờ đây, vì xen vào mối quan hệ giữa Phó Tử Phu cùng Trần Tình Thanh, nàng lại vô tình bị cuốn vào.
"Soái lại không thể làm cơm ăn, kia cũng phải nhìn nhân cách." Tá An Hủy ra vẻ ông cụ non, nghiêm giọng nói.
"Nhìn nhân cách? An Hủy, mình nhớ rõ cậu từng phát biểu, không đẹp không yêu. Từ lúc nào thay đổi quan điểm rồi?" Trần Tình Thanh nhíu nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu.
Cũng khó trách, tại cái tuổi còn mê tít tiểu thuyết ngôn tình, tự nhiên tiêu chuẩn chọn người yêu đều là ngọc thụ lâm phong, chỉ cần đối phương đúng lúc xuất hiện dưới táng cây anh đào, chỉ cần một ánh mắt ưu thương là làm nên một chuyện tình. Cho nên, trong hiện thực, nam sinh nếu không soái, cơ bản là không có cơ hội được để ý.
"Mình chỉ sợ cậu bị lừa gạt." Tá An Hủy làm như đùa giỡn nói.
Thật đúng chính mình từng nói, không đẹp không yêu, cuối cùng rơi vào trong tay Liễu Dĩ Hân. Đang êm đang đẹp, trong đầu bất thình lình nhảy ra người kia dáng vẻ kiệt ngạo thanh cao, cuối cùng một màn thảm thiết trong trí nhớ kéo đến, khiến cho Tá An Hủy huyệt thái dương đột nhiên đau đớn.
Trần Tình Thanh bĩu môi, đang muốn hỏi Tá An Hủy cảm thấy Phó Tử Phu thế nào, lại phát hiện đồng học của nàng cắn môi, lông mày nhíu chặt, tựa hồ không được khỏe.
"Cậu làm sao vậy? Cảm nắng rồi?"
"Không có gì, chuyện này nói sau, chúng mình đi tìm A Thủy thôi, xem các cậu ấy đã bán hết hàng chưa." Tá An Hủy cũng không muốn lúc này vạch trần Phó Tử Phu, dù sao chuyện kia vẫn chưa xảy ra, nàng can dự quá sâu lại dẫn tới Trần Tình Thanh nghi hoặc.
"Tuân lệnh sếp!" Trần Tình Thanh làm tư thế chào trước trán, vui vẻ đi theo Tá An Hủy, cũng không nghĩ đến mấy chuyện kia nữa. Nhưng trực giác cho nàng biết, Tá An Hủy sau lần ngã cầu thang