Tá An Hủy nắm chặt tay xoay người đi thật xa, làm cho chính mình có vẻ thật thản nhiên ly khai tầm mắt Liễu Dĩ Hân, thế này mới phát hiện dù cho mang trong người linh hồn ba mươi tuổi, thì khi đối diện nữ nhân kia, nàng cũng không cách nào bình tĩnh được. Nàng buông tay ra, lòng bàn tay đã nổi lên một dấu vết đỏ thẫm, kia chính là nơi yếu ớt tăm tối nhất trong trí nhớ, giờ phút này một lần nữa trào dâng lên, khiến nàng đau đến không gì tả được.
Liễu Dĩ Hân nữ nhân này chính là ma chú, kiếp trước đau đều không có hoàn toàn tán đi, giờ đây cư nhiên giống như mệnh trung chú định, lại gặp nhau sớm hơn nhiều năm như vậy. Tá An Hủy cảm giác chính mình đang ở trong mộng đẹp đột nhiên bị kéo trở về hiện thực đáng sợ, lập tức tay chân đều lạnh lẽo. Nàng không nhớ được chính mình làm sao trở về trường học, trong đầu vẫn quanh quẩn dáng vẻ Liễu Dĩ Hân thuần khiết ngây ngô.
Một kiếp kia còn chưa đủ hay sao? Giờ đây còn muốn lần nữa lãng phí chính mình?
Tá An Hủy nghiến răng đem bản thân từ đầu tới chân quở trách một lần, hừ, nữ nhân kia thì có gì tốt chứ, ngoại trừ một bộ túi da sinh đến cực mỹ, thì chỉ là một gian thương máu lạnh, vô lương tâm. Trong lòng căm phẫn là vậy, nhưng làm sao cũng không đem Liễu Dĩ Hân ném đi được, Tá An Hủy lần đầu tiên cầu khẩu thần linh đến cứu vớt chính mình.
"An Hủy, sắc mặt cậu như vậy, là vừa lẻn ra ngoài ăn bậy bạ phá hư bụng rồi?" Trần Tình Thanh liếc mắt nhìn Tá An Hủy, không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền bị dọa nhảy dựng, đồng học xinh đẹp của nàng giờ phút này sắc mặt trắng như tờ giấy, một tia huyết sắc đều không có.
"Đại Đầu, cậu ghen tị với mình sao. Mình đây chính là xinh đẹp nõn nà có được không?" Tá An Hủy trêu đùa một câu, che giấu cảm xúc chính mình.
"Xì, này gọi là nõn nà? Còn không phải trắng như ma?" Trần Tình Thanh bĩu môi, mấy chữ cuối còn đặc biệt nhấn mạnh, để Tá An Hủy không lời có thể cãi lại.
Tá An Hủy cũng không buồn quan tâm, ai thèm cùng mấy đứa trẻ mười lăm tuổi cãi lý. Dù sao, để vượt qua được cái bóng của Liễu Dĩ Hân, mình nhất định phải thông minh hơn cô ta, nổi tiếng hơn cô ta, tàn nhẫn hơn cô ta!
Mục tiêu đã định, Tá An Hủy ngày đêm vùi đầu học tập, thành tích ngày càng không ngừng biến tốt, dù cho không ở trong mười người giỏi nhất, thì điểm số của nàng cũng đủ để xứng danh học bá.
Nhớ lại kiếp trước, dù chính mình lời thoại chưa từng nói sai, diễn xuất cũng không tệ, nhưng chỉ vì thiếu tấm bằng học viện điện ảnh, liền bị người nói bản thân quy tắc ngầm, mặt trước là nữ thần, mặt sau đều trèo lên giường đạo diễn, rồi bình hoa di động các loại. Thật uất ức phải chết, được rồi, tuy là có trèo lên giường Liễu Dĩ Hân, nhưng là nàng yêu cô ta, có nợ nần gì, thì nàng cũng đã đem sinh mạng chính mình trả đủ cho cô ta rồi. Nếu lúc đó nàng không xoay dao lại, thì người bị đâm chết, còn không phải Liễu Dĩ Hân!
Nhưng nếu kiếp này nàng không theo ngành giải trí, hết thảy quỹ đạo có bị thay đổi? Chuyện này để nàng đau đầu không thôi, may là tiếp theo mọi thứ vẫn tiến triển như đã định, trừ bỏ chuyện gặp Liễu Dĩ Hân sớm hơn bảy năm, cũng không có chuyện tình gì bất thường phát sinh.
Rốt cuộc là học nghiệp bận rộn, hơn nữa còn