Một đêm vô mộng, sáng sớm hôm sau, Tô Thế Vĩ phân công nhiệm vụ mới.
Tô Diệp, Tô Cảnh Lâm chịu trách nhiệm nhặt củi khô, cung cấp cho cả nhà suốt mùa đông.
Đối với hai anh em, công việc này tương đối dễ hoàn thành.
Mùa đông lá rụng trơ cành, thực vật héo úa đầy núi đồi.
Tô Diệp, Tô Cảnh Lâm trèo đến sườn bắc thì gặp các biểu ca cũng đang đốn củi.
Tô Diệp vung rìu đốn đổ cây, người khác chặt cành, cưa đoạn vừa phải và phân loại.
Năm người hợp sức khuân gỗ về chất đống sát tường vây, khi nào thiếu củi đốt thì lôi ra chẻ nhỏ.
Cành cây thừa hồi hè vẫn còn để lại phơi nắng, năm anh em cũng kéo hết về.
Kiến tha lâu cũng đầy tổ, ba ngày sau củi khô như ngọn núi nhỏ san sát dọc tường.Đề phòng tuyết rơi che phủ gỗ, mọi thứ ẩm ướt, trời đông rẻ buốt mà củi không chịu bắt lửa thì rất phiền phức.
Diệp Quốc Kiện và Tô Thế Vĩ tính phương án lợp tạm mái hiên.
Phụ nữ tay chân khéo léo kết phường cắt cỏ tranh, phơi khô, bện mành rèm.
Khối lượng công việc nhiều, thời gian gấp rút nên khá bận bịu.
Sáng sớm hôm nay, Tô Diệp và Tô Cảnh Lâm đi kiểm tra loạt bẫy trên núi như thường lệ.
Con mồi lọt hố đa phần là thỏ hoang và gà rừng.
Dạo trước có thôn dân vô tình gặp phải lợn rừng, bị rượt đuổi nguy hiểm, thụ thương nhẹ.
Kỳ lạ không con nào dính bẫy.
Chẳng lẽ bọn lớn xác này đã thành tinh, biết đi đường vòng tránh thoát nguy hiểm.Tô Diệp và Tô Cảnh Lâm cầm theo lương khô, buổi trưa không cần quay về, tiếp tục tiến sâu vào rừng.
Lo lắng rừng thiêng nước độc bất phân phương hướng, Tô Diệp chặt cành khô làm đón gánh, một đầu treo bao tải chứa con mồi, tay cầm rìu đánh dấu ký hiệu lên vỏ cây dọc đường.
Càng đi không khí càng áp lực, đại thụ cao chọc trời, tán lá chằng chịt trải rộng che lấp ánh sáng, âm u tối tăm ẩn chứa nguy hiểm.Hành trình hơn nửa canh giờ, thanh ầm thở phì phì của lợn rừng loáng thoáng vang vọng, trầm thấp khác nhau, xem ra số lượng khá nhiều con.
Tô Diệp dừng bước.
Thấy muội muội đứng yên, Tô Cảnh Lâm hỏi: “Diệp tử, sao vậy?”Tô Diệp thì thầm đáp: “Tiếng lợn rừng, nhiều con lắm.”Tô Cảnh Lâm vội vàng nói: “Chúng ta quay đầu ngay”Tô Diệp dứt khoát đồng ý: “Vâng”Men theo ký hiệu dọc đường, rất nhanh hai anh em đã về khu bẫy rập cuối bìa rừng.
Bụi cây bên trái rung rinh biên độ nhỏ, hai anh em rón rén vạch lá xem thử thì thấy một con hươu sao trưởng thành béo tốt đang thong thả ăn cỏ non.
Nhoáng một cái, Tô Cảnh Lâm còn chưa kịp định hình, bóng người nhỏ bé bên cạnh lướt xoẹt qua, hươu sao ngã quay đơ ra đất.
Tô Cảnh Lâm nhìn trân trân câm lặng: “Thôi vậy.
Sau này mình lấy vợ cố sinh thêm mấy đứa con.
Nếu không ai rước muội muội, chọn đứa nào hiếu thuận nhất cho muội muội nhận con nuôi, về già có người dưỡng lão.”Ca ca mắc chứng phải gió gì đây, tự nhiên phát ngốc.
Tô Diệp nhìn ca ca đầy đầu hỏi chấm.Sau khi về nhà, Tô Diệp cẩn thận lột da hưu sao bằng chủy thủ, mổ bụng moi ruột.
Con hưu sao nặng ít nhất 80 cân.
Diệp Đức Võ đứng nhìn: “Diệp tử, biểu ca mới học được cách thuộc da.
Biểu ca giúp muội xử lý bộ da hưu này nhé.
Nếu nhà muội lại săn được thỏ, ta bao thầu hết các loại da cho muội.”Tô Diệp mắng thầm: Huynh xem đồ nhà muội thành vật liệu thí nghiệm thì có.Tô Diệp ném da hươu cho biểu ca, lọc thêm hai cân thịt đùi non mịn ít mỡ: “Rửa sạch sáu, bảy lần nước.
Thái mỏng, trần qua nước sôi rồi xào lăn.”Diệp Đức Võ hô: “Đã rõ”Bữa tối, Tô Diệp nhai thịt hươu sao xào lăn thơm ngào ngạt, cõi lòng lâng lâng tơ tưởng món nướng.
Thịt hươu thái con chì, dùng que tre xiên thịt đã ướp gia vị, phết dầu mè đặt trên than cháy già.
Mỡ rơi xuống lửa vang xèo xèo, nghĩ thôi đã ứa nước miếng.Thịt hươu nướng… nướng thịt hươu… thịt hươu nướng… là lá la than ơi than.Cả đêm Tô Diệp mơ về than với món thịt hưu nướng mỹ vị.Buổi sáng thức giấc, thịt hươu đã không cánh mà bay, chỉ còn mỗi bộ lòng.Tô Diệp phất phơ trong gió: thèm thuồng cả đêm, vừa mở mắt giấc mộng thịt nướng tan vào hư vô.
Trước kia Tô Diệp từng đọc trên mạng bài viết về phương pháp chế tạo than thô sơ, tác giả là một chuyên gia nông lâm nghiệp.
Tô Diệp muốn áp dụng thử xem có chế tạo thành công than hoa được hay không.
Tuy không còn thịt hươu nhưng vẫn còn thịt thỏ hoang, thịt gà rừng…Hố xông khói vẫn chưa bị lấp.
Tô Diệp lên sườn núi bắc chặt gỗ, kéo một xe đầy cành khô về nhà.
Cành cây thô to bằng người trưởng thành, đã phơi khô tầm bảy tám phần, vừa đủ độ chế tạo than củi tự nhiên..
Tô Diệp chặt từng đoạn dài một mét cao ngang chiều sâu hố đất.
Tô Cảnh Phong nhìn nhị tỷ bận tới bận lui, chạy qua hỏi: “Nhị tỷ, tỷ định làm gì đấy?”“Đốt than,