Tô Cảnh Lâm vác cái báo lớn từ bên ngoài vào nhà, cười cười với Tô Diệp.
Diệp Mai nhíu mày quan sát.
Tô Cảnh Lâm tháo dây mở miệng bao, bên trong chứa đầy da hươu sao và lông thỏ mềm mại.
Ánh mắt Tô Diệp rực sáng lấp lánh, giờ nàng mới nhớ chuyện đã nhờ biểu ca.
Sung sướng ôm da hươu… lo gì không có ủng.
Tô Diệp chưa sờ đã nư, da hươu sao bay vèo về phía Diệp Mai mất tiêu.
Diệp Mai nói: “Da hươu nguyên vẹn hiếm có, nếu dùng làm ủng da thì hơi lãng phí, giữ lại may áo kép.
Nương đóng ủng lông thỏ cho con.”“Chỗ đế này phần con khâu dán, nương và tỷ tỷ tập trung đóng ủng cho con.” Diệp Mai chuyển nguyên chồng dầy cộp sang chỗ Tô Diệp ngồi.Tô Diệp ỉu xìu: “Bữa tối con muốn ăn chân giò xông khói hầm”Diệp Mai lạnh lùng: “Giữ chân giò chờ nấu cơm tất niên.”Tô Diệp dỗi: “Con không ăn cơm tất niên.”Diệp Mai thỏa hiệp: “Buổi tối nương xào thịt xông khói.”Tô Diệp phụng phịu trong lòng: con thèm thịt chân giò cơ mà, có thèm thịt xong khói đâu.Chiều hôm sau, Tô Diệp và Tô Cảnh Lâm nhận trước một đôi ủng lông thỏ.
Những thành viên khác chờ nhận sau.
Tô Diệp xỏ thử, dài rộng vừa vặn thích hợp, mặt trong lông thỏ xù xù ấm áp mềm mại.
Tô Diệp, Tô Cảnh Lâm, Diệp Đức Võ tung tăng vào rừng.
Hệ thống bẫy rập khu bìa rừng cơ bản đều trống rỗng, nhỡ có con gì lọt hố cũng bị người ta trộm sạch rồi.
Ba người kiên nhẫn lội bộ về phía hàng dẻ dại, tới gần bẫy đầu tiên đã nghe thanh âm giãy giụa xột xoạt.
Một con lợn rừng tầm hơn 300 cân ngã xuống hố, chân lợn gãy lìa chảy máu đầm đìa.
Nhìn qua thấy tinh thần nó ảm đạm yếu ớt, hình như sa bẫy khá lâu rồi.Ba anh em tạm thời bỏ qua, thử kiểm tra những bẫy khác.
Bẫy thứ hai thu hoạch đầu sơn dương trưởng thành, bẫy thứ ba có mấy đầu thỏ hoang chết cứng ngắc.
Bẫy thứ tư vẫn nguyên vẹn chưa hư hao xê dịch.
Tô Diệp và Tô Cảnh Lâm đứng canh chừng, Diệp Đức Võ về nhà lấy xe đẩy và gọi thêm người hỗ trợ.
Tô Diệp chặt cành cây, tuốt gọn gàng, dùng dây thừng buộc hai đầu thành xe kéo đơn giản.Hai chuyến trước Tô Diệp chỉ tập trung săn thú mà thời gian lại gấp gáp vội vàng nên chưa tìm hiểu hết hoàn cảnh địa lý, đặc tính sinh trưởng diện tích xung quanh.
Sẵn tiện rảnh rỗi, hai anh em phạt cỏ đi về hướng trái.
Tầm ba mươi phút sau họ gặp ngay vách đá dựng đứng hiểm trở.
Bờ bên kia rừng già trải dài bất tận, đại thụ chọc trời che kín tầm mắt.
Hai anh em ngoảnh mặt quay đầu.
Đi tiếp về hướng phải ba phút tới một thung lũng nhỏ có dòng suối róc rách vắt ngang eo.
Giữa tiết đông lạnh giá, dòng hải lưu vẫn yếu ớt luân chuyển.
Bên kia suối, phiến trúc xanh rì rào reo trong gió.
Trúc lớn trúc bé đan cài nhau, số lượng cực nhiều, chất đất mềm xốp màu mỡ.
Tô Diệp quan sát dưới gốc mấy ngọn già, rút đao bản to đào thử quả nhiên thấy búp măng đông đang ẩn sâu.
Tô Diệp đào mười mấy củ măng non… thu hoạch hòm hòm rồi dọn dẹp về nơi tập kết.Tô Diệp nói: “Mai quay lại đào thêm”Từ khi trời trở lạnh, rau cỏ dần héo tàn chết sạch.
Bữa cơm Tô gia luân phiên hai loại chất xơ củ cải và cải thảo.
Ăn suốt hai ba tháng, mồm miệng nhạt thếch chán ngán.
Đào măng về sơ chế, phơi khô hoặc ngâm muối chua cải thiện thức ăn.Diệp Đức Võ đang đợi sẵn bên miệng bẫy.
Diệp Quốc Kiện, Diệp Đức Tường vây quanh xem xét bàn bạc.
Tô Diệp chung tay lôi lợn rừng và sơn dương ra khỏi hố, nghỉ ngơi lấy sức rồi khiêng lên xe kéo.
Tươm tất đâu vào đấy, họ rải đất tơi che giáu mùi máu, phủ thêm lá khô ngụy trang bề mặt bẫy.
Tô Diệp tự khuân sơn dương rừng, Diệp Quốc Kiện và Diệp Đức Tường hợp sức đẩy xe chở heo rừng hoang dã.
Gần chạng vạng họ mới đặt gót chân vào sân nhà, chắc chắn không kịp tới phủ thành.Tô Thế Vĩ nêu ý kiến: “Nhà ta trực tiếp mổ lợn, xẻ thịt, chế biến heo xông khói thôi.
Giá heo xông khói bán cho tửu lâu cao hơn thịt heo tươi rất nhiều.
Tính toán kỹ càng, lời khá khá đấy.”Diệp Quốc Kiện tán đồng: “Được.
Đức Chinh, con chạy vào thôn mời đồ tể nhé.”“Dạ”Diệp Mai đi tiệm tạp hóa đầu thôn mua vài cân rượu trắng và bịch gạo nếp mới.
Gạo nếp rửa sạch, ngâm nước tới nở tròn đều, trộn cùng huyết heo và gia vị.
Món lòng nhồi hấp thơm ngon mềm mịn, cực hợp nhắm rượu nhâm nhi.
Tô Hủy bắc sẵn nồi nước nóng chờ ở nhà.Lão đồ tề giết sơn dương trước.
Cắt động mạch cổ, hứng đầy bồn máu.
Tô Diệp cẩn thận từng li lột da nguyên tấm bằng chủy thủ sắc nhọn.
Tô Thế Vĩ giúp đồ tể thui trui lông lợn rừng và lột lớp da xuống.
Tô Diệp mổ bụng, móc nội tạng dê núi, chặt lìa chân hậu rồi lọc thịt nạc.
Xương đùi thành nguyên liệu cho Diệp Mai hầm canh.
Tô Diệp ngâm thịt ba mươi phút loại bỏ máu đọng khử tanh, cắt đều từng khối cỡ nửa ngón tay cái, tẩm ướp rượu và gia vị.
Tô Diệp thấy lão đồ tể cũng khai đao mổ bụng, móc nội tang