Mồng hai nữ nhi xuất giá về thăm mẹ đẻ.
Tô Thế Vĩ dẫn con cái sang Diệp gia ăn cơm.Mồng ba, Tô Thế Vĩ mời nhà Tô Thế Lương và nhà tiểu muội Tô Ngọc ăn cơm nói chuyện.
Cuối giờ sáng, Tô Thế Lương xách qua tặng sang chơi.
Tô Thế Lương cưới tam thẩm Lưu Hồng, sinh hai trai một gái.
Con trưởng Tô Cảnh Đường 11 tuổi, con thứ Tô Bối 9 tuổi, con út Tô Cảnh Hoa 6 tuổi.
Mối quan hệ giữa Tô Cảnh Phong và Tô Cảnh Hoa rất tốt, nhác thấy bóng dáng tam thúc, cu câu rối rít như chim sáo sậu quấn chặt bè lũ thân thiết, kể lể giao lưu cuộc sống gần đây tiện thể khoe khoang Tô Cảnh Hoa tài vũ tiễn.
Thành viên hai nhà chào hỏi lẫn nhau, bắt cặp tâm sự đối ẩm.
Tô Thế Lương ngồi cạnh Tô Thế Vĩ đẽo gọt gỗ, vừa bào vừa khen: “Nhị ca khổ tận cam lai, cuộc sống hiện giờ khởi sắc hơn rồi!”Tô Thế Vĩ nói: “Huynh vô dụng, ít nhiều nhờ bọn trẻ có trí phấn đấu, đặc biệt là Diệp tử.
Con bé im ỉm thế thôi nhưng săn bắt điệu nghệ ra trò.
Nếu không có tiền bán con mồi chưa chắc huynh đã có hạt cơm dằn bụng.
Vất vả nó gánh vác.”Tô Cảnh Lâm: “Cảnh Lâm nhà huynh chín chắn chính trực, tâm thái trưởng thành biết suy nghĩ, tương lai đáng kỳ vọng.
Dạo gần đây cao hơn nhiều rồi cũng ra dáng phong thái trưởng tử đầy trách nhiệm.”Tô Thế Vĩ: “Ba tháng nay ăn no uống đủ, thịt thỏ thêm cơm lại chọn đúng thời điểm trổ giò nên lớn nhanh lắm.
Hồi chạy nạn chật vật đói kém, đứa nào đứa nấy xanh xao vàng vọt huynh lo sốt vó.
Nhỡ may chúng bị tổn thương nguyên khí, suy dinh dưỡng cản trờ chiều cao.
May mắn bình an vô sự.”Tô Cảnh Lâm: “Sao trường học tộc mình vẫn chưa khai giảng nhỉ?”Tô Thế Vĩ: “Khả năng vẫn vướng mắc gì đó.”…..Trong sương phòng, hai chị em dâu Lưu Hồng và Diệp Mai ngồi trên kháng giữ ấm, chia sẻ chuyện nhà.
Lưu Hồng hiền từ ngắm bọn trẻ, nói: “Nhị tẩu ơi, tỷ chăm các thành viên trong nhà tốt quá.
Sắc mặt ai cũng hồng nhuận tươi tỉnh còn tốt hơn hồi ở Giang Nam mấy phần.”Diệp Mai vui vẻ: “Quanh vùng này nhiều rừng rậm lâm sản phong phú, Lâm nhi chịu khó dẫn Diệp Tử lên núi đào bẫy.
Trộm vía thu hoạch khả quan, người phủ thành yêu thích chiếu cố miễn cưỡng đủ thu chi.
Kể từ lúc tích đủ lương thực, cha chúng nó cân nhắc đến sự phát triển thân thể nên không cho bán nữa, giữ trong nhà tẩm bổ dần dần.
Chúng lớn như thổi ấy.”Lưu Hồng cười: “Nhị bá thật quan tâm săn sóc.”Diệp Mai: “Uh, lắm lúc bị chiều con quá.”Lưu Hồng: “Các cháu đều ngoan ngoãn, chiều đâu sao.”Diệp Mai chuyển đề tài: “Muội rao bán sản phẩm thêu cho hàng nào đấy? Giá cả ra sao?”Lưu Hồng: “Muội có thêu một bức bình phong cỡ đại, thêu suốt từ hồi còn ở Giang Nam mãi gần đây mới hoàn thành.
Phu quân rao bán thử trong huyện nhưng ít khách quan tâm.
Chàng tranh thủ vào tận phủ thành hỏi thăm người ta.
Giá cả tạm ổn, cao hơn nguyên quán nhiều.
Muội đoán vùng này tương đối ít thêu nương lành nghề.”Diệp Mai:” Từng đấy nàng dâu họ Tô, tay nghề thêu thùa của muội nhận số hai không ai dám đứng nhất.”Lưu Hồng: “Tỷ cứ khách sáo.
Có mấy chị em khéo léo lắm.”Diệp Mai khuyên: “Thêu bình phong toàn cảnh hại mắt tổn hao sức khỏe.
Chớ trách tỷ lắm lời, chú thím xây nhà tươm tất rồi, đừng vất vả quá.”Lưu Hồng: “Vâng muội biết ạ.
Giờ muội chỉ tranh thủ rảnh rỗi thêu khăn tay túi thơm thôi.”…………….Giờ thân, cô Tô Ngọc xách chút quà tặng gõ cổng thăm hỏi.
Hồi trước Tô Ngọc lấy chồng trên trấn.
Dượng Lưu Thanh Hồn độc đinh, gia đình sở hữu tiệm tạp hóa duy trì sinh hoạt.
Thân thích Lưu thị vắng vẻ, không đông con nhiều cháu, quan hệ xã giao đơn giản.
Tô Ngọc gả cho Lưu gia sinh hai con trai.
Đại ca nhà mẹ đẻ đỗ đồng sinh chống lưng nên cuộc sống của Tô Ngọc tạm trôi chảy như ý.
Khi chạy nạn nhà Tô Ngọc hội họp với Tô gia thị tộc ở khu vực ngoại thành, ước hẹn cùng nhau đồng hành chiếu cố qua lại.
Hiện tại vợ chồng nàng đăng ký hộ tịch trong thôn Phúc gia.
Hai nhi tử của Ngộc lần lượt là Lưu Tân Dục 9 tuổi và Lưu Tân Diễm 6 tuổi, tính cách lạc quan hoạt bát, duy trì quan hệ hòa đồng thân thiết với các anh chị em họ bên ngoại.Thăm hỏi đôi ba câu đúng lễ nghĩa, ba nam nhân túm tụm trong lán đóng mộc nói chuyện phiếm.
Nữ nhân khoác tay nhau vào bếp cơm nước còn bọn trẻ thì quậy banh nóc nhà cười đùa quên thế sự từ lâu rồi.
Tính tình Tô Ngọc tinh tế tỉ mỉ, óc quan sát đánh giá cao.
Nàng thấy các cháu kháu khỉnh tinh thần dồi dào, dù quần áo cũ nhưng sạch sẽ lành lặn, lòng thầm vui thay nhị ca.
Hôm qua sang nhà đại ca thăm cha nương, bà càm ràm than trách nhị ca và tam ca bất hiếu ích kỷ không chịu giúp đỡ huynh đệ lúc khó khăn.
Nàng nhớ tới cảnh ấy âm thầm bĩu môi