Hôm nay Tô Cảnh Lâm đẩy một bao mùn.
Ban đầu cậu chưa biết cách khống chế nên xe cút kít chuệch choạc nghiêng ngả.
Nửa đoạn đường cuối dần dần thấu hiểu kỹ xảo dùng lực, cậu thuần thục di chuyển.
Cáng xe vững vàng, bánh xe lăn đều.
Tô Diệp nhanh chóng xúc đất đầy bao.
Nàng buộc miệng chặt, khiêng vào thùng xe rồi đi sau ca ca quan sát, đề phòng trường hợp bất trắc.Tô Thế Vĩ khua xe trâu đợi sẵn nơi chân núi.
Hắn đã chở xong đống đất hồi sáng của nhóm Diệp Đức Tường.
Mọi người về nhà ăn cơm tối, tắm rửa rũ bỏ bụi bặm.
Các thành viên ngồi quây quần hóng mát thưởng trăng.
Tô Thế Vĩ phá vỡ im lặng: “Thủ tục mua đất vườn hai nhà đã hoàn tất.
Tổng cộng chúng ta có hai mẫu rưỡi.
Phân bón mùn cưa tuy chưa đủ nhưng đường xá xa xôi, núi đồi nguy hiểm quá mệt mỏi tốn sức.
Chi bằng chúng ta dồn lực xây hố ủ men nuôi trùn quế.
Nền nhiệt trung bình tăng cao.
Nóng ẩm phù hợp môi trường nuôi cấy men.
Tốc độ nhanh, hiệu suất tốt vừa kịp lúc bón thúc mầm bắp.
Nếu ai còn ý kiến khác thì đề xuất cùng thảo luận.”Diệp Quốc Kiện: “Ta đồng ý.”Tô Diệp ủ rủ xụ vai: từ mai hết được ăn thịt nướng.Diệp Đức Chính khấp khởi mừng thầm: hí hí thích ghê.
Chân mỏi nhừ sắp phế đến nơi.
Mệt chết bảo bảo.Tô Thế Vĩ đợi một hồi không thấy ai phản đối, tổng kết: “Hai hôm nay mọi người thực sự vất vả.
Tranh thủ ngủ ngon thả lỏng tinh thần.
Sáng mai đừng dậy sớm, thoải mái ôm gối nhé.”Diệp Đức Chính nhảy chân sáo reo vang: “Tuyệt cú mèo.
Được ngủ nướng rồi.”Nắng mai chan hòa rọi khung cửa sổ.
Khi Tô Diệp dừng sự nghiệp đóng giả sâu đo giường thì phần lớn mọi người đã thức giấc.
Nàng đủng đỉnh nhâm nhi bữa sáng rồi thăm vùng vườn mới.
Tô Thế Vĩ rải vôi bột khoanh chu vi hố men.
Diệp Quốc Kiện kiểm tra một vòng, hài lòng gật gù.
Vị trí nuôi giun cách viền địa giới áng chừng 5 mét.
Hai mét ngoài cùng trồng bụi tường vi dại, ba mét sát cạnh trồng trúc xanh.
Kích thước hố đồng đều dài 3 mét, rộng 1 mét, sâu 1 mét.
Giữa