Sau bữa tối, Tô Thế Vĩ ngồi bóp chân, nói chuyện: “Tự dưng chân tê mỏi, chắc trời sắp đổ cơn mưa.
Mấy nay cả nhà đều mệt, tranh thủ trời mưa nghỉ ngơi dưỡng sức.
Hết mưa nấm trồi lên vừa nhiều vừa non, mọi người tập trung nhặt về.
Đây là dịp nhặt nấm cuối cùng trong năm nay.
Nấm khô rất được giá.
Tiền bán nấm cũng mua được kha khá lương thực.”Diệp Mai đặt đồ thêu trong tay xuống, giúp Tô Thế Vĩ xoa bóp chân, nhẹ giọng quan tâm: “Nếu đau quá, chàng phải nói nhé.
Ngày mai sang nhờ Tam gia khám, châm cứu hoặc bốc mấy thang thuốc về uống.”Tô Thế Vĩ xua tay: “Thôi, trị không dứt nổi.
Hiện tại thiếu thốn tiền bạc, đừng tiêu linh tinh.”Tô Cảnh Phong: “Cha, chờ con trưởng thành, con kiếm tiền chữa bệnh cho cha.”To Thế Vĩ cười tươi:” Cha chờ nhi tử tận hiếu.”Quả nhiên nửa đêm mưa rơi rả rích, ai cũng mừng thầm vì vừa sửa xong nhà.Mưa suốt hai ngày mới tạnh.
Vừa hết mưa, đường rất trơn trượt, không thích hợp leo núi.
Tô Diệp và Tô Cảnh Lâm tiếp tục khai hoang.
Đất thấm đẫm nước mưa cực kỳ mềm xốp, dễ dàng cuốc xới.
Hai ngày qua, Tô Cảnh Lâm làm trợ thủ cho Tô Thế Vĩ, hai cha con lắp xong khung cửi, đặt trong buồng ngủ, không gian chật chội hơn hẳn.Sáng sớm ngày thứ hai, trừ Tô Thế Vĩ, toàn gia lên núi nhặt nấm.
Diệp Mai và Tô Hủy dẫn theo Tô Quá, Tô Cảnh Phong sang sườn núi bắc.
Tô Diệp và Tô Cảnh Lâm đi núi Tru Lâm.
Người nhặt nấm rất đông, tất cả đều là người già, phụ nữ, trẻ con.
Tô Diệp và Tô Cảnh Lâm nhìn đầu người chen chúc, bỏ qua bìa rừng vào thẳng khu vực giữa núi.
Không có bàn chân con người qua lại, cây cối tươi tốt um tùm.
Hai anh em cũng không dám liều lĩnh quá, chỉ dám mon men hoạt động viền ngoài.
Tuy thế thu hoạch rất khả quan, còn săn thêm gà rừng, thỏ hoang.Ngày kế tiết trời khô ráo, hai anh em dẫn thêm Tô Cảnh Phong và kéo theo xe đẩy, chuẩn bị sẵn rau dại cơm nắm.
Tới khu bìa rừng chân núi, Tô Cảnh Phong được phân công ở lai trông xe, Tô Diệp Tô Cảnh Lâm cầm mấy vỏ túi vào rừng.
Đầu giờ thân, hai anh em đã lượm nấm đầy túi, hái mấy chùm hoa quả dại, nhặt mấy ổ trứng gà rừng.
Tuy không chủ ý săn bắt vẫn tóm được con thỏ hoang, gà rừng linh tinh.
Tìm kiếm suốt ba ngày, nấm càng ngày càng ít.
Thôn dân ghen tị đỏ mắt khi chứng kiến hai anh em nhà họ Tô thu hoạch phong phú, hai đứa trẻ vào rừng sâu mấy ngày đều an toàn vô sự.
Mấy người can đảm cũng học theo, mon men lại gần khu giữa rừng.
Sáng ngày nọ, Tô Diệp đang ngồi trên cành cây khô hái mộc nhĩ yên bình, Tô Cảnh Lâm canh chừng dưới gốc, bất ngờ vang vọng tiếng thét sợ hãi chói tai.
Tô Diệp giật mình run tay, lập tức trượt thẳng xuống dưới.
Chưa kịp ổn định tinh thần đã nghe hàng loạt tiếng bước chân chốn trạy dồn dập về hướng này.
Tô Cảnh Lâm đảo mắt dò xét hoàn cảnh, chỉ vào cây đại thụ lâu năm bên cạnh, gọi Tô Diệp: “Trốn lên cây nhanh, bỏ sọt dưới này thôi.” Hắn cũng vội vàng tự trèo lên một cái cây khác.
Động tác trèo chưa thuần thục, sức tay yếu, tốc độ cực kỳ chậm chạp.
Tô Diệp tụt xuống dưới, trợ lực đẩy ca ca ngồi vào chạc ba to chắc còn bản thân cũng bám chắc vào chạc cây thấp hơn.
Nhìn về hướng phát ra âm thanh, nàng thấy khung cảnh hỗn loạn.
Con lợn rừng ba bốn trăm cân hừng hực truy đuổi một nhóm tộc nhân Tô thị.
Nàng đã gặp qua họ nhưng không thân thiết.
Sáu thiếu niên choai choai 12 tuổi chạy trước, người lớn liều mạng guồng bước chân phía sau.Nhờ ưu thế tầm cao nên Tô Diệp, Tô Cảnh Lâm nhìn rõ toàn cảnh.
Nhóm tộc nhân Tô Thị quá hoảng loạn, bất phân phương hướng, càng chạy càng vào sâu trong rừng, thế khác nào tự tìm đường chết.Tô Cảnh Lâm hô to hướng dẫn bọn họ: “Chạy về bên kia!”Người dẫn đầu nghe được chỉ dẫn của Tô Cảnh Lâm, đánh vòng cua sang hướng bìa rừng.
Những người khác dễ dàng theo đuôi nhưng lợn rừng thì khác.
Thân thể nó to lớn nặng nề, đổi hướng đột ngột gây mất trọng tâm va đập vào gốc đại thụ Tô Diệp đang trốn.
Xung lực mạnh mẽ rung rinh tán cây.
Lợn rừng nổi điên.
Nó không thèm đuổi theo đám người kia nữa mà mài móng thở phì phì vòng vòng xung quanh gốc cây Tô Diệp ngồi, thi thoảng húc ầm ầm muốn bật rễ.
Tô Diệp nhìn lợn rừng bên dưới, tìm đập thình thịch vui vẻ.
Cơ hội thử thách giới hạn sức mạnh của thân thể tới rồi.
Lợn rừng đụng đầu vài lần, mất sức thở hồng hộc.Tô Diệp cảm giác thời cơ thích hợp, chọn vị trí, thả người nhảy xuống.
Nương theo lực hút trái đất, tay nàng nắm thành quyền đấm mạnh vào đầu lợn rừng.
Lợn rừng choáng váng lảo đảo, bốn chân loạng quạng nhưng vẫn đứng được.
Tô Diệp hít sâu nín thở, công kích thêm một đấm vào đúng chỗ vừa nãy.
Lợn rừng chính thức hôn mê, lăn quay ra đất.
Tô Diệp bất ngờ tấn công khiến Tô Cảnh Lâm sợ vỡ