Do tốc độ thời gian trong thế giới ảo được thiết lập trôi khá nhanh, nên khi Bạc Dĩ Nhu vào xem thì NPC hội trưởng còn đang đi tản bộ bên ngoài vì vừa mới ăn no, vậy mà chỉ chớp mắt sau khi vào trong, cô đã có mặt ở sân bóng rổ.Thôi vậy.
NPC này là nhân vật hoàn hảo, văn võ song toàn, chơi thể thao toàn diện, thường xuyên đá bóng với đá cầu cùng các bạn học.Bạc Dĩ Nhu bắt quả bóng bay về phía mình, lập tức bắt nhịp trạng thái, nhanh nhẹn xoay người, chạy theo bóng.“Wow! Khác biệt rõ mồn một! Rõ ràng tôi đã thiết lập cho NPC này bao nhiêu hào quang, thế mà Nữ vương vừa vào thì thần thái đã đột nhiên nâng cấp lên đỉnh của chóp! Ánh mắt quá xá ngầu!” Tại Rainbow Age, nhóm trưởng nhóm C bưng gương mặt ngập tràn vẻ ngưỡng mộ ngắm nhìn Bạc Dĩ Nhu trong màn hình.
Lúc này, xung quanh Bạc Dĩ Nhu không có thực tập sinh nào nên cô không lọt vào ống kính.
Các khán giả đang theo dõi “Điện ảnh chân thực” không thấy được sự chuyển biến tức thời của cô, nhưng quản trị viên trò chơi như họ, hiển nhiên muốn xem ai cũng được.“Nhóm trưởng, đừng chỉ mải xem như thế, còn việc quan trọng đấy.
Kết thúc tập một là chúng ta phải gấp rút thay đổi thiết lập cho NPC của phó hội trưởng và hội trưởng.
Đến khi mở phó bản này, chắc chắn rất nhiều người sẽ đến vì họ.” Thành viên trong nhóm nhắc nhở.Nhóm trưởng nhóm C: “Chính cậu nhấc con mắt của cậu ra khỏi người hội trưởng đại nhân trước đi đã! Cả mấy cô mấy cậu nữa, làm việc đi!”Là người được yêu mến nhất trong trường, tin tức Bạc Dĩ Nhu đang đánh bóng rổ được lan truyền đi rất nhanh.
Chẳng mấy chốc, quanh sân bóng đã có rất đông học sinh tụ tập.
Đám thực tập sinh cũng vội vội vàng vàng tới đó.“Á á á á! Cuối cùng lại được thấy hội trưởng đại nhân rồi!”“Đánh có trận bóng mà bao nhiêu người tới cổ vũ thế kia.
Đúng là hội trưởng đại nhân khốn khổ vì phải chịu đựng bao người thầm thương trộm nhớ của chúng ta có khác!”“Các thực tập sinh cố lên, chen vào gần hơn đi!”“Phó hội trưởng hai mặt của chúng ta đâu rồi ấy nhỉ?”Bên trong sân toàn các nam sinh, người nào người nấy cao to vạm vỡ.
Bạc Dĩ Nhu mảnh mai, nhỏ nhắn nổi bật ở giữa.
Cô buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng, để lộ ra vầng trán cao, đầy đặn, nhẵn thín cùng gương mặt thanh tú, xinh đẹp.
Đôi mắt đẹp sắc sảo như một cô mèo rừng lanh lợi.
Cơ thể nhanh nhẹn, khéo léo, từng động tác xoay người, tránh né, chạy, nhảy đều hiên ngang, mạnh mẽ, rực rỡ, chói lòa.Sau khi cô bật cao, úp bóng vào rổ, xung quanh vang lên tiếng hò hét điên cuồng, không khác gì đang cổ vũ thần tượng.“Á á á á! Ngầu quá trời ơi!”“Thế này ai mà chịu được!”“Tôi mà được như cô ấy thì đã debut, nổi tiếng chỉ sau một đêm, kết hôn với thần tượng, bước lên đỉnh cao cuộc đời từ lâu rồi.” Xưa nay, đám con gái luôn thích tụ tập, mấy thực tập sinh nữ túm năm tụm ba lại nói với vẻ ngưỡng mộ.
Trong thâm tâm không khỏi có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
May sao cô ấy chỉ là một NPC.
Nếu như là người thật, đã thế còn trạc tuổi họ thì quá đỗi chí mạng.
Hoàn toàn không còn là vấn đề cạnh tranh hay không cạnh tranh nữa, mà người ta không ở cùng một đẳng cấp với họ.Bạc Dĩ Nhu thả tay, đáp đất nhẹ bẫng như một con mèo.
Đồng đội hồ hởi chạy đến đập tay với cô.
Nửa hiệp đầu, họ đã dẫn trước đối thủ khá xa.“Hội trưởng, đã bảo chỉ chơi vui thôi mà, sao tự dưng nghiêm túc thế?”“Bạn gái tôi đứng ngoài hò hét điên cuồng.
Nước với khăn vốn chuẩn bị sẵn cho tôi cũng không thèm đưa tôi nữa.
Tức quá mà!”Mấy cậu trai mướt mải mồ hôi bên đội đối thủ trách móc.Bạc Dĩ Nhu cười hiền lành: “Ôi trời, bao nhiêu năm rồi, các cậu vẫn chưa quen với việc này à?”Mấy cậu trai: “…” Tức quá mà!Giờ giải lao giữa hiệp, Bạc Dĩ Nhu đi tới mép sân.
Cô vừa lại gần, đám người ở phía đó đã reo hò.
Đám con gái ôm khăn và nước, đợi chờ được lật thẻ bài háo hức nhìn cô.
Bạc Dĩ Nhu đang định nhận bừa của một ai đó thì bất chợt thấy có người đang gắng sức len qua đám đông, bị đám con gái bực bội nhiếc mắng, ôm khăn và nước xuất hiện trước mặt Bạc Dĩ Nhu.Cô bắt gặp một đôi mắt to hệt như một chú thỏ vừa hồi hộp, chờ mong vừa bẽn lẽn, rụt rè.“Hình như thực tập sinh được hạng nhất kia chính là thực tập sinh mà hội trưởng đại nhân cứu trong lần đầu tiên xuất hiện thì phải.”“Trông đáng yêu quá.
Cảm giác như động vật ăn cỏ yếu mềm, hoàn toàn không có khả năng tấn công ai!”“Anh ta tên là Hàn Thần, thực tập sinh của Công ty Giải trí Orange.
Mặc dù nhìn bề ngoài chỉ như 16, nhưng thực chất đã 19 tuổi rồi.”Thấy anh ta nỗ lực như vậy, Bạc Dĩ Nhu bèn giơ tay nhận lấy khăn và nước: “Là cậu à? Không bị ai bắt nạt nữa chứ?”Thấy cô đã nhận khăn với nước của mình, Hàn Thần lập tức nở nụ cười tươi rói, lắc đầu: “Hết rồi.
May nhờ có hội trưởng.
Thật lòng rất cảm ơn chị.”Bạc Dĩ Nhu cổ vũ anh ta: “Tận hưởng cuộc đời đi học đi nhé, học sinh mới.”Bạc Dĩ Nhu nói rồi vặn nắp chai nước.
Do khoang chiếu được chế tạo đặc biệt dành cho chương trình thực tế này cao cấp hơn hẳn ngoài thị trường, nên cảm giác sản sinh ra từ mỗi một động tác thực hiện trong thế giới ảo đều được truyền thẳng tới não bộ.
Do đó, lúc này, cô thực sự cảm thấy vận động xong rất nóng, chảy nhiều mồ hôi, bây giờ cũng rất khát, cần uống nước.Cô ngửa đầu lên định uống thì một bàn tay vươn tới, cướp đi chai nước trong tay cô.“Đừng có tùy tiện uống nước người lạ đưa cho, hội trưởng đại nhân ạ.” Giọng nói tươi cười nhưng lạnh lùng của Hạng Điềm lại xuất hiện.
Tiếp đó, chiếc khăn trên tay Bạc Dĩ Nhu cũng bị cướp mất: “Cũng đừng nhận đồ của người lạ.
Thật tình, cậu cũng có phải trẻ con nữa đâu.
Phải có tinh thần cảnh giác chứ.”Hai tay Bạc Dĩ Nhu trống rỗng, cô quay sang nhìn Hạng Điềm.
Sau đó, một bên tay được nhét cho một chiếc khăn mới, bên tay còn lại được nhét cho một chai nước uống vận động, nắp chai đã được mở sẵn.Bạc Dĩ Nhu rất khát, nên tạm thời không nổi giận với anh, cô chọn uống nước trước.Hàn Thần thấy Bạc Dĩ Nhu đã nhận đồ của mình lại bỗng dưng bị Hạng Điềm từ đâu chui ra lấy mất, còn nói những lời ám chỉ nọ kia, nên trong lòng thấy khó chịu.
Tuy anh ta hơi sợ phó hội trưởng nhìn có vẻ thâm sâu khó dò này, nhưng vẫn lên tiếng: “Tôi không phải người lạ…”“Thế à?” Hạng Điềm nhìn anh ta, đôi mắt sau cặp kính điềm tĩnh và nguy hiểm: “Đến tên cậu là gì, hội trưởng còn không biết đâu, học sinh mới ạ.”Hàn Thần: “…”“Há há há! Con tim tan vỡ!”“Phó hội trưởng quả là độc địa! Thích anh này quá, muốn xem anh ấy bị tấn công, nhưng hình như đám con gái bị anh ấy dọa chạy mất dép rồi.”“Ha ha ha ha.
Hội trưởng đại nhân là kho báu, phó hội trường là ác long canh giữ kho báu.
Ai cướp được kho báu của ác long mới thực sự lợi hại này.”“Chiêm Cầm xông lên cho tôi! Chia uyên rẽ thúy đi! Cướp kho báu đi! Trảm ác long đi!”“Á, sao ai cũng muốn chia rẽ cặp đôi chính thức thế?”Vân Tùng dẫn theo mấy NPC nữ bước vào đội ngũ thành viên đội bóng của Bạc Dĩ Nhu.
Anh ta muốn vào sân.
Nhưng lúc này, người chơi trên sân toàn là học sinh khối 11, 12 quen thân nhau, đã thế còn đánh bóng với Bạc Dĩ Nhu.
Đang là lúc thu hút được đông đảo sự chú ý, có ai lại muốn nhường vị trí cho một học sinh lớp mười lạ lẫm cơ chứ?Đã đoán được điều này từ trước, Vân Tùng bèn làm ra vẻ buồn rầu, lập tức kể lể với mấy NPC nữ đi theo.
Trong số đó, có một người là chị gái của cầu thủ nào đó.
Cô ta hung hăng kéo tai em trai mình lôi ra khỏi sân, cười dịu dàng nhường lại vị trí cho Vân Tùng.Vân Tùng: “Cảm ơn chị, chị đúng là người đẹp tốt bụng.”NPC nữ nhìn vào mắt anh ta, bị giật điện rồi điên cuồng nhéo đùi em trai.
Đôi mắt đang trợn trừng nhìn Vân Tùng của cậu em trai ầng ậng nước, đau, đau chết mất thôi!“Em trai số thảm quá!”“Tình chị em cây khế, quá là chân thực!”“Khoang chiếu có công nghệ thần thánh gì vậy? Người nào cũng hệt như người sống, chân thực quá mức rồi đấy! Tôi hối hận vì không mua Thần Châu quá, giờ đặt hàng thì không biết bao lâu mới tới.”“Vân Tùng lại sắp thả thính hội trưởng đại nhân rồi.
Xem ra lần trước vẫn chưa đủ sốc.”“Dưa khú tránh xa hội trưởng đại nhân ra một chút có được không? Nhìn dáng vẻ anh ta là thấy tởm lợm, buồn nôn.”Vân Tùng mơ tưởng rất đẹp, chơi bóng trên sân, những va chạm tiếp xúc cơ thể là không thể thiếu.
Lần trước bị sốc với sự tự luyến ngông cuồng của Bạc Dĩ Nhu, còn giờ thì anh ta đã xốc lại tinh thần, sẵn sàng thách thức đỉnh cao một lần nữa.
Chưa kể, anh ta còn là thành viên của đội tuyển trường, kỹ thuật rất tốt, cũng hy vọng có thể nhân cơ hội này mà hút fan.
Bao nhiêu cư dân mạng đang theo dõi, tuy lúc anh ta đến đã là giờ giải lao giữa hiệp, không thấy được kỹ thuật của Bạc Dĩ Nhu và các NPC khác, nhưng không đời nào một người sống sờ sờ lại chịu thua một đám NPC cả.Hiệp hai đã bắt đầu.Là tiền đạo, Bạc Dĩ Nhu đánh bóng với khí thế như chẻ tre, Vân Tùng ung dung chắn trước mặt cô, tươi cười: “Hội trưởng đại nhân, em…”Xoẹt.
Bạc Dĩ Nhu lướt qua người anh ta.Mặt Vân Tùng cứng đờ.
Ơ?“Rầm!” Bạc Dĩ Nhu đã ném bóng vào rổ.Đến khi Bạc Dĩ Nhu quay lại lần nữa, Vân Tùng đã cảnh giác hơn, nhưng anh ta vẫn không quên thả thính, lại niềm nở: “Hội trưởng đại nhân…”Xoẹt.
Bạc Dĩ Nhu lại vọt qua.Đậu mè! Vân Tùng tức tốc xoay người đuổi theo chặn, thế nhưng Bạc Dĩ Nhu như một con lươn trơn tuột, phong cách đánh bóng của cô rất đường phố, đậm cảm giác phóng khoáng, tùy ý, nhưng lại vừa nhanh, vừa chuẩn xác.
Quả bóng trong tay cô nhìn nhẹ bẫng, như thể tay cô có từ trường, quả bóng không thể nào chạy thoát được.“Rầm!” Bạc Dĩ Nhu lại bỏ bóng vào rổ.Anh ta vẫn kiên trì: “Hội trưởng đại…”Xoẹt.
Bạc Dĩ Nhu đã vượt qua.“Hội trưởng…”Xoẹt.
Bạc Dĩ Nhu đã vượt qua.“Hội…”Xoẹt.
Bạc Dĩ Nhu đã vượt qua.Vân Tùng: Vãi