Bởi vì Thần Châu, Bạc Dĩ Nhu đã được xem như danh nhân trên thế giới, do đó chuyện cô mua vệ tinh ngay cả báo chí nước ngoài cũng đưa tin.Bạc Lị đang du lịch ở nước ngoài cũng phải gọi điện thoại về hỏi có phải là sự thật hay không.Bạc Dĩ Nhu rời khỏi phòng thí nghiệm tiếp nhận điện thoại video, thấy bà ấy đeo kính râm, mặc váy phong cách bohemia, đội mũ rộng vành trên đầu, đang đứng trên boong tàu của một chiếc du thuyền.
Cơn gió thổi làn váy của bà bay phần phật, bà nở nụ cười xán lạn dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ tươi đẹp, vẻ tối tăm tích tụ trong đôi mắt vì gia đình Tần Dịch Thanh nay đã hoàn toàn tan biến.Đưa bà ra nước ngoài chơi quả nhiên là sự lựa chọn vô cùng chính xác.Bạc Dĩ Nhu mỉm cười đáp: “Vâng.”“Bé cưng của mẹ giỏi quá!” Bạc Lị tự hào nói.
Quản gia của bà đi theo bên cạnh nhất thời cạn lời, anh ta còn tưởng rằng bà sẽ giáo dục con gái đừng tiêu xài phung phí, cả ngày làm toàn những chuyện mộng tưởng hão huyền cơ.
Ai ngờ lại là khen ngợi, không hổ là mẹ con, cách suy nghĩ rất không bình thường.“Vậy bây giờ làm sao đây? Hai vệ tinh đã mua sẽ lấy về trái đất hả? Mẹ muốn về nước nhìn thử xem, mẹ chưa từng được thấy vệ tinh ở cự ly gần lần nào đâu.” Bạc Lị hơi phấn khởi nói.Bạc Dĩ Nhu: “Sẽ không thu hồi vệ tinh về trái đất nên mẹ không thấy được đâu, mẹ cứ ở nước ngoài chơi thỏa sức đi.”Bạc Lị hơi thất vọng nhưng cũng không cưỡng cầu quá.
Bà giơ điện thoại cho Bạc Dĩ Nhu thấy trời và biển bên chỗ mình, kể cho cô nghe mấy chuyện thú vị mà mình gặp ở đây, trước khi cúp máy, bà nhớ tới một chuyện nên bắt đầu dong dài: “Dì Lâm bảo con cho chị ấy nghỉ dài hạn hả? Bữa sáng bữa tối con toàn ăn ở công ty à? Căn tin công ty con dù đãi ngộ tốt đến mấy thì cũng là ăn chung nồi, đừng cả ngày chỉ lo làm việc, phải bổ sung dinh dưỡng đầy đủ cho cơ thể mới được.
Mẹ kêu dì Lâm trở về, mỗi ngày hầm một ít…”Bạc Dĩ Nhu ngắt lời bà: “Không cần đâu mẹ, chỗ con đã có người chiếu cố rồi, ngày nào cũng hầm cái này hầm cái nọ bồi bổ cho con.”Bạc Lị: “Là quản gia mới ký hợp đồng hả?”Bạc Dĩ Nhu: “Coi là vậy đi ạ.”Nghe vậy, Bạc Lị cũng thấy yên tâm.
Bạc Dĩ Nhu yêu cầu rất cao, quản gia đã thuê chắc chắn đều có giấy chứng nhận vàng.
Quản gia đẳng cấp cỡ này đều thực sự lợi hại, nấu nướng là kỹ năng nghề nghiệp thiết yếu của họ.Kết thúc cuộc gọi với Bạc Lị, Bạc Dĩ Nhu ngoảnh đầu lại, vừa lúc thấy Hạng Điềm mới đi ra thang máy vội vã luống cuống nhét đồ ăn vào tay Edward, sau đó hai tay đút túi quần bắt đầu làm màu đi tới.Được một khoảng thời gian trôi qua, Bạc Dĩ Nhu đã biết chuyện Hạng Điềm nấu cơm cho mình.
Công ty từ trên xuống dưới, thậm chí bên Rainbow Age cũng biết.Mặc dù lúc trước đã từng nói chuyện đi thẳng vào vấn đề một lần, nhưng chung quy thói quen vẫn không dễ từ bỏ.
Thấy anh như thế, Bạc Dĩ Nhu đột nhiên nảy sinh ý định trêu ghẹo anh, vậy là bèn nhìn anh hỏi: “Các anh đi mua đồ ăn à?”Hạng Điềm ^^: “Hả? Ai đi mua đồ ăn cơ? Edward? Edward anh đi mua đồ ăn làm gì thế?”Edward: “…” Mình nên biến thành bộ dáng gì thì mới có thể phối hợp biểu diễn đây?Bạc Dĩ Nhu phối hợp với màn trình diễn của anh, nhìn về phía Edward, thấy trên tay anh ta xách theo hai túi nguyên liệu nấu ăn thì chợt hiểu ra: “Thì ra là thế, đồ ăn ở công ty của tôi mỗi ngày đều là do trợ lý Edward nấu à?”Hạng Điềm ^^: “…”Edward: “… Ớ… chuyện này…”Bạc Dĩ Nhu: “Bữa ăn nào cũng cực kỳ ngon hết, không ngờ anh lại là trợ lý như vậy, lên được phòng khách vào được nhà bếp, thật là…”“Là tôi!” Bạc Dĩ Nhu còn chưa nói xong thì Hạng Điềm đã lớn tiếng xen mồm, giật lại đồ ăn của mình: “Đồ ăn là tôi mua, cơm là tôi nấu, không liên quan tới Edward cả!”Edward: “…” Nhọc lòng quá, muốn trở về Công nghiệp Apollo.Đáy mắt Bạc Dĩ Nhu lóe lên ý cười, nhưng trên mặt vẫn nghiêm túc nhíu mày: “Vậy à? Nhưng chẳng phải anh vừa mới phủ nhận hay sao?”Sắc mặt Hạng Điềm đỏ ửng, siết chặt túi bảo vệ môi trường của mình, ngượng nghịu cam chịu nói: “Tôi nghĩ một đằng nói một nẻo, trong lòng nghĩ cái này ngoài miệng nói cái khác đấy! Có phải cô không biết đâu.”Bạc Dĩ Nhu: “Tôi không biết, hơn nữa cũng không đoán.
Tốt nhất anh hãy mau chóng bỏ thói quen xấu đó đi, không thì tôi không dám chắc là sau này khi anh không hay biết, có khi nào sẽ nảy sinh hiểu lầm tương tự như hôm nay hay không đâu.
Được rồi, tôi tiếp tục làm việc đây.”Bạc Dĩ Nhu quay đầu lại đi làm việc.Nhìn chằm chằm bóng lưng cô, Hạng Điềm xoay người đi vào bếp, cầm dao phay băm thịt, vẻ mặt dần dần trở nên dữ tợn hung ác, “Cạch cạch cạch” càng ngày càng nhanh càng ngày càng dùng sức, miệng bắt đầu hùng hùng hổ hổ: “Tại sao tới lượt tôi thì không khen? Tôi mua đồ ăn, tôi nấu ăn, khen Edward lại không khen tôi, Bạc Dĩ Nhu, đồ xấu xa! Chán ghét chán ghét chán ghét…”Mấy cô chú trong căn tin thoải mái nhặt rau, tán gẫu: “Xem ra lại cãi nhau với bà chủ rồi.”“Cãi nhau mà vẫn không quên nấu cơm cho cô ấy, thằng con rể này được đấy.”“Không tệ không tệ.”…Trên mạng bàn tán xôn xao về chuyện Bạc Dĩ Nhu mua vệ tinh.
Đừng nói là trên mạng, ngay cả bên trong công ty của Bạc Dĩ Nhu, trừ số ít người biết chuyện nghiên cứu Bộ Não, những người còn lại cũng đần mặt ra.
Đang yên đang lành sao tự nhiên lại đi mua vệ tinh làm gì? Mua vệ tinh rồi, thế có phải là sẽ xây tháp sắt, trạm phóng, trạm theo dõi vệ tinh vân vân và mây mây không??? Nói không chừng còn sẽ chế tạo hỏa tiễn, bồi dưỡng nhà phi hành vũ trụ gì đó??? Quá khoa trương rồi đấy! Chẳng phải chỉ muốn làm di động thôi à???Nhưng công ty của họ là do một mình Bạc Dĩ Nhu quyết định, người duy nhất có thể nhúng tay vào là Bạc Lị thì lại tin tưởng con gái một cách mù quáng, chẳng những không hề có ý kiến mà còn vỗ tay ủng hộ, hoàn toàn là một người vừa ngốc vừa khờ.Đoàn đội La Khai vây quanh vật thể hình cầu đường kính 1,5m có cấu tạo phức tạp này, trong mắt tràn đầy thành kính và sùng bái.
Đây chính là trung khu của Bộ Não, cũng chính là Chủ Não.
Nó lơ lửng trên giá đỡ đặc chế, thong thả xoay tròn như một hành tinh nhỏ, trên người không nối bất cứ sợi dây nào, hàng trăm chiếc đèn mini lóe lên không theo quy tắc, người không biết đứng bên cạnh sẽ chỉ tràn ngập hoang mang, không rõ đây là thứ gì.Ngay cả nhà khoa học đi đến đây cũng không tài nào biết được nó rốt cuộc là thứ gì.“Đây là kết tinh trí tuệ tối cao của con người ở thời điểm hiện tại!” La Khai kích động nói.
Mà họ tham dự vào việc chế tạo thứ này, hơn nữa từ trên người nó biết được càng nhiều sự huyền bí của khoa học và thế giới! Bạc Dĩ Nhu cũng không phân tích công nghệ VR cho họ, nhưng thông qua việc chế tạo Bộ Não, họ đã có năng lực hiểu biết công nghệ VR.
Những phần mà lúc trước nghĩ nát óc cũng không hiểu giờ đây đã hiểu rõ ràng thấu đáo.“Tôi muốn triển lãm nó cho người đời nhìn thấy lắm rồi!”Đúng thế, trung khu Chủ Não đã được chế tạo hoàn thành.Bạc Dĩ Nhu tiến hành kiểm nghiệm cho nó: “Bình tĩnh một chút, vẫn còn sớm lắm.”Đây là Chủ Não, thứ tiếp theo sẽ chế tạo tương đối đơn giản, có thể cho nhà máy bắt đầu tiến hành sản xuất bộ kiện với số lượng lớn – Bộ Não con.
Chủ Não và Bộ Não con cấu tạo thành Bộ Não.
Bộ Não con để cho người tiêu dùng mua và sử dụng, còn Chủ Não thì phải đặt ở Điện tử Rainbow.Nhưng hiện tại, cửa ải phức tạp khó khăn nhất đã vượt qua, song trước mắt vẫn còn một vấn đề cần giải quyết – không có tiền.Lúc trước Bạc Dĩ Nhu dùng hai công ty Điện tử Rainbow và Điện máy Rainbow toàn lực duy trì sự phát triển của Rainbow Age, nay lại biến thành Rainbow Age và Điện máy Rainbow toàn lực duy trì Điện