Chuyện hình như Công ty WeYan có chút xích mích với công ty họ đã có lời đồn từ trước, chẳng qua lời đồn còn chưa kịp chứng thực thì Công ty WeYan đã xảy ra chuyện, bảng đề tài hotsearch thành địa bàn mà họ có thể qua lại tự nhiên.
Mấy tháng trôi qua, mọi người cũng dần dần quên chuyện này.Ban đầu phòng marketing còn không dám nghĩ theo chiều hướng này, gọi điện cho Công ty WeYan trước.“Xin lỗi, các anh cũng biết lúc trước công ty chúng tôi xảy ra chút sự cố mà, bây giờ mới giải quyết xong nên ít nhiều gì sẽ có chút vấn đề, bên chúng tôi sẽ cố gắng giải quyết giúp các anh, xin lỗi nhé.” Bên kia trả lời như thế.
Còn chuyện khi nào giải quyết thì vẫn là ẩn số, có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không giải quyết.Bây giờ là thời đại internet, mọi người đa phần thu hoạch đủ loại tin tức từ trên mạng, thậm chí đa số người trẻ tuổi không xem TV, WeYan chặn thời gian họp báo tuyên bố sản phẩm mới của họ gây ảnh hưởng rất lớn tới Điện tử Rainbow.
Vốn dĩ nếu có một vạn người biết sắp đưa ra di động mới thì có lẽ sẽ có một ngàn người đi mua, bây giờ số người biết sắp có di động mới còn chưa đủ 500, có thể có được mấy người tới mua di động đây?Phòng marketing không lập tức báo cáo cho Bạc Dĩ Nhu, chung quy chuyện gì cũng phải nhờ bà chủ giải quyết thì còn cần họ làm gì? Cứ cách nửa tiếng họ lại gọi điện cho WeYan một lần để giục bên kia, kết quả chỉ nhận được đáp án có lệ là cố gắng cố gắng cố gắng.Cuối cùng, tin tức này vẫn được báo đến tai Bạc Dĩ Nhu.Bạc Dĩ Nhu không hề bất ngờ: “Tôi đã biết rồi, không cần quan tâm tới WeYan làm gì, làm công việc khác cho tốt đi.”Sau khi giám đốc marketing rời đi, Bạc Dĩ Nhu nhìn về phía Hạng Điềm ngồi sau bàn làm việc: “Được rồi, anh đừng phá hệ thống của họ nữa.”Hạng Điềm ^^: “Tôi không có ý định làm gì hết đâu nhé.” Lặng lẽ lùi bàn tay từ trên bàn phím về.Bạc Dĩ Nhu liếc nhìn anh: “Anh đã làm rất tốt rồi, dừng ở đây cũng vừa lúc, đừng làm thêm nữa.
Có câu nói Thượng đế muốn kẻ này diệt vong thì phải khiến hắn điên cuồng trước, cho hắn vui vẻ thêm một lát cái đã.” Vậy thì cô vả mặt mới sướng tay, mặt ông ta mới lộ ra biểu cảm thú vị, không thì chẳng phải sẽ rất nhàm chán hay sao?Hạng Điềm sửng sốt: “Hả? Cô… đang khen tôi à?”Bạc Dĩ Nhu: “Anh nghĩ vậy thì là như vậy.”Hạng Điềm nhất thời bất mãn, miễn cưỡng giữ nguyên vẻ mặt làm chảnh ^^: “Con người đúng là dối trá, đúng thì nói đúng, không đúng thì nói không đúng, câu trả lời như thật mà là giả này rốt cuộc muốn biểu đạt ý gì?”Bạc Dĩ Nhu cảm thấy vô cùng thú vị: “Đến con virus như anh còn nghĩ một đằng nói một nẻo, trong lòng nghĩ cái này ngoài miệng nói cái khác cơ mà.”Hạng Điềm bị chặn họng, nhất thời trợn tròn đôi mắt hoa đào xinh đẹp không nói lời nào, ngón tay mảnh khảnh khó chịu xoay bút máy liên tục, bút máy đó như thể sắp bị anh xoay tới mức bay lên.Bạc Dĩ Nhu ngồi lâu, bưng ly nước đứng dậy, vào phòng trà nước lấy nước nhân tiện đi qua đi lại một chút.Đi ra văn phòng, các chị gái trong phòng trợ lý tổng giám đốc đều nhìn qua.
Nhận thấy tầm mắt của họ, Bạc Dĩ Nhu mới phát hiện Hạng Điềm đang bám theo sau lưng mình như hồn ma sau lưng.Bạc Dĩ Nhu: “Anh làm gì đấy?”Hạng Điềm rõ ràng cao hơn Bạc Dĩ Nhu một cái đầu, lúc này đi theo sau lưng cô, cúi đầu nhỏ giọng hỏi bằng ngữ khí tràn đầy bất mãn: “Cô bảo chỉ cần tôi thành thật nói những lời suy nghĩ trong lòng thì cô sẽ thỏa mãn yêu cầu của tôi, đúng không?”“Anh nói ra thì tôi mới biết có thể thỏa mãn anh được hay không.” Bạc Dĩ Nhu đi vào phòng trà nước, lựa chọn giữa café và trà xanh đựng trong giỏ, cuối cùng chọn uống nước sôi để nguội.Hạng Điềm: “Khen tôi đi!”Bạc Dĩ Nhu: “?”Hạng Điềm lớn tiếng lên án: “Tôi nấu cơm không ngon à? Rõ ràng cô siêu thích ăn cơ mà! Lần nào cũng ăn hết sạch! Dựa vào đâu mà không khen tôi! Lần trước cô còn khen Edward, tên vô dụng đó chẳng làm một tí gì hết! Khen tôi đi!”Sau khi đúng lý hợp tình lên án xong, Hạng Điềm quay sang lục tung giỏ đựng đồ uống, tiện tay lấy một gói sữa bột, động tác thô lỗ bỏ vào ly, vành tai đỏ nhừ.Bạc Dĩ Nhu nhìn anh, cúi đầu nhấp một ngụm nước, trong đầu hiện lên cảnh tượng anh lăn lộn cáu kỉnh trong Bộ Não của mình, khóe miệng cong lên, đến khi ngẩng đầu, cô đã khôi phục dáng vẻ nữ vương ngạo mạn như trước.“Thì ra anh muốn tôi khen anh.
Muốn thì anh cứ nói ra, anh không nói sao tôi biết anh muốn được tôi khen ngợi chứ?”“Bớt nói lời vô nghĩa, mau khen tôi!” Cảm xúc muốn được cô khích lệ nghẹn trong lòng mấy ngày, gấp tới mức cuống cả lên, lại thẹn thùng ngượng nghịu, anh vội vàng uống một ngụm sữa để che giấu, kết quả là sữa mới pha xong quá nóng, vừa chạm vào môi thì lại vội vàng bỏ ra.“Được rồi.
Cơm anh nấu cực kỳ ngon, ngoài mẹ tôi ra không ai có thể so sánh với anh được, tôi cực kỳ thích ăn, cảm ơn anh nhé.” Bạc Dĩ Nhu nhìn anh nói, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên cảm giác trìu mến, chợt vươn ngón cái nhẹ nhàng lau khóe miệng dính một chút bọt sữa của anh.Hạng Điềm ngơ ngác tại chỗ, kinh ngạc nhìn đôi mắt xinh đẹp dịu dàng trong thoáng chốc của Bạc Dĩ Nhu.Bạc Dĩ Nhu không để ý tới anh, bưng ly nước rời khỏi phòng trà nước.
Cô đi vào phòng thí nghiệm, không lâu sau đã cảm nhận được sau lưng lại gắn một chiếc đuôi nhỏ.Cô không cần ngoảnh đầu lại cũng biết là Hạng Điềm, huống chi anh còn lên tiếng, giọng điệu ngoan ngoãn: “Cần tôi giúp em sửa lại hệ thống vệ tinh với sửa phần mềm bị hư không?”Bạc Dĩ Nhu không ngoảnh đầu lại: “Anh có thể dùng trạm phóng trực tiếp tiến vào hệ thống của vệ tinh trong vũ trụ à?”“Có thể, tôi còn có thể kiếm mấy cái vệ tinh cho em nữa cơ.
Em muốn mấy cái? Toàn bộ vệ tinh còn chưa bị hủy hoại trong những trạm vũ trụ rác rưởi bỏ trống có đủ không? Nếu không đủ thì toàn bộ vệ tinh ngoài trái đất cũng được…”Anh càng nói càng phấn khởi, nóng lòng muốn thử, Bạc Dĩ Nhu nghiêm khắc nói: “Anh có chừng có mực một chút cho tôi.” Nếu toàn bộ vệ tinh trên trái đất đều bị anh khống chế thì sẽ gây ra sự khủng hoảng rất lớn đối với Chính phủ của các quốc gia, không chừng họ sẽ cho rằng tận thế sắp ập đến… Mặc dù nói nếu thực sự có ngày đó thì đích xác là tận thế sắp đến thật.
Quả nhiên tên này nguy hiểm thật sự, một mình đã có thể tấn công toàn bộ trái đất.“… Ờ.” Ỉu xìu.Hạng Điềm và Bạc Dĩ Nhu vào phòng thí nghiệm lượn một vòng rồi lại đi theo Bạc Dĩ Nhu ra ngoài, cùng trở về văn phòng.Các chị gái trong phòng trợ lý tổng giám đốc đưa mắt nhìn nhau, có người đột nhiên nhỏ giọng biểu diễn: “Khen tôi đi! Tôi nấu cơm không ngon à? Rõ ràng cô siêu thích ăn! Lần nào cũng ăn hết sạch! Dựa vào đâu mà không khen tôi! Lần trước cô còn khen Edward, tên vô dụng đó chẳng làm một tí gì hết! Khen tôi đi!”“A a a a a…”“Ha ha ha ha…”“Đáng yêu quá đi mất thôi!”“Đây là Tiểu Điềm Điềm tuyệt thế gì vậy!”“Nữ vương mau *beep* ảnh đi!”…Công ty WeYan.“Bên Điện tử Rainbow không gọi điện thoại tới nữa, chắc đã nhận thấy ý của chúng ta rồi.” Trợ lý nói như vậy.Trịnh Viễn Siêu sung sướng ngồi trên ghế chủ tịch, cảm giác lại nắm quyền lực trong tay thật thoải mái, cuối cùng trong lòng ông ta cũng kiên định trở lại.“Hừ, cuối cùng cũng biết điều, làm người thì phải tự biết thân biết phận.” Ông ta nói.Trợ lý cau mày không tán thành, cảm thấy Trịnh Viễn Siêu có dấu hiệu tìm đường chết: “Ông chủ, làm vậy không ổn lắm đâu.
Bạc Dĩ Nhu đã mua hai quả vệ tinh, tất cả mọi người đang tò mò rốt cuộc cô ấy sẽ làm ra động tĩnh gì.
Hơn nữa chẳng phải có tin đồn nội bộ là lúc trước Bạc Dĩ Nhu đã mời không ít nhân vật tầm cỡ trong ngành nghề viễn thông đến Điện tử Rainbow sao? Mặc dù cụ thể làm gì thì chưa rõ, nhưng cuối cùng những người đi dự đều phái luật sư…”Trịnh Viễn Siêu không kiên nhẫn ngắt lời trợ lý: “Cậu quan tâm cô ta làm cái gì? Liên quan gì tới chúng ta? Sao? Cô ta làm một mẫu di động mà còn có thể ảnh hưởng tới công ty chúng ta chắc? Dù cô ta sản xuất di động xịn đến mấy, có tin nếu app của chúng ta từ chối đăng nhập và download trên hệ điều hành của cô ta thì lượng tiêu thụ di động của cô ta sẽ rất khó coi không?”WeYan làm đầu tàu trong ngành nghề mạng xã hội bao nhiêu năm qua, rất nhiều người dùng đã quen với sự tồn tại của nó.
Trong một chiếc điện thoại di động nếu không có app WeYan thì đối với người dùng cứ như thiếu thứ gì đó, sẽ toàn thân khó chịu.Thấy ông ta như vậy, trợ lý cụp mi mắt không nói thêm gì.
Một người ngồi trên địa vị cao nhiều năm, không có kẻ địch, nếu không có đủ tự chủ thì rất dễ dàng trở nên kiêu ngạo.
Không thể nghi ngờ Trịnh Viễn Siêu chính là người như vậy, đã sớm quên mất lúc trước mình từng ngoi đầu lên bằng cách nào rồi.Không đúng, anh ta chợt nhớ ra từng có một lời đồn, đồn rằng thực tế sáng ý WeYan là do Trịnh Viễn Siêu đánh cắp từ tay bạn cùng phòng thời đại học của mình.
Vì thế mà người bạn cùng phòng này từng làm ầm ĩ một trận, nhưng cuối cùng vì không đủ bằng chứng nên thua kiện, từ đó mai danh ẩn tích.
Đã nhiều năm trôi qua kể từ chuyện đó, lại nghĩ tới bộ mặt thật dưới lớp