Tô phủ rất lớn, đình đài núi giả, hiên cong nước chảy, đã từng là biệt viện của một quan chức nào đó ở tiền triều. Sau khi triều đạo mới được thành lập, biệt viện được trả cho Lâm Huyền và trở thành nơi ở của mỗi tri huyện.Đúng là tổ tiên của Tô Thụy An có chút của cải, có điều, đến đời phụ thân ông ta thì đã xuống dốc, bây giờ toàn bộ phủ gần như dựa hết bào bổng lộc của ông ta và một chút sản nghiệp bé nhỏ duy trì. Bởi vậy, hạ nhân ở Tô phủ không nhiều, tính luôn cả Hạnh Vũ thì chỉ có bảy người.Ở bên người Liễu Minh Khanh chỉ có một ma ma, Tô Nguyễn đột nhiên chạy đi, khi hai người và Hạnh Vũ còn chưa hồi thần lại kịp thì đã không thấy bóng dáng đâu."Ngăn Tam tiểu thư lại nhanh! Ôi." Từ xa vang lên tiếng kêu kinh ngạc của Liễu Minh Khanh, như thể đã ngã chổng vó rồi.Tô Nguyễn chạy thẳng đến cửa lớn.Thôi Trạm đến cửa từ hôn, chắc chắn Tô Thụy An sẽ đồng ý, nếu Tô Nguyễn không muốn từ hôn, vậy chỉ có thể ra tay từ chỗ Thôi Trạm.Trong lòng nàng đã tính toán, Phất Liễu viện cách đại sảnh không xa, lúc này hẳn Tô Thụy An đã đến rồi, nếu nàng qua đó sẽ bị đuổi đánh.Ngược lại vừa nãy quản gia chạy từ Phất Liễu viện từ cửa lớn, lại từ cửa lớn đến đại sảnh, bây giờ chắc vẫn còn đang ở nửa đường.Chỉ một lát đã chạy đến cổng trong thì nàng chợt nghe thấy giọng nói của Tô Thụy An vang lên: "Thôi hiền chất, mời vào."Ngay sau đó là một thanh âm lành lạnh và đậm chất nam nhân vang lên: "Tô đại nhân, xin mời."Giọng nói kia vô cùng êm tai, lại mang ba phần mát mẻ, giữa tiết trời mùa hạ nóng bức này, nghe vào cũng khiến người ta cảm thấy thoải mái hơn.Tô Nguyễn ngẩn người, không ngờ Tô Thụy An lại đích thân đi đón Thôi Trạm!Nàng trốn sau một cây cột sơn đỏ, nhìn Tô Thụy An dẫn người vào cổng càng lúc càng xa, ánh mắt nàng lóe lên, vội nhấc váy chạy qua cổng, lướt qua bích ảnh, chạy đến cửa lớn."Thôi hiền chất đang nhìn gì thế?" Tô Thụy An cũng quay đầu lại nhìn theo động tác của Thôi Trạm."Không có gì." Thôi Trạm hờ hững thu hồi mắt.Tô Nguyễn chạy đến một gian phòng nhỏ bên cạnh cửa lớn: "Lý đại ca!"Lý Thiết, một người gác cổng kiêm mấy chức vụ bước ra: "Tam tiểu thư có gì dặn dò?""Phu nhân ngã bị thương, ngươi mau đi báo cho lão gia đi!""Hả? Vâng, Tam tiểu thư!" Lý Thiết lấy làm kinh hãi, hắn ta là người chịu khó lại thật thà, không hỏi nhiều đã vội chạy đi.Tô Nguyễn lặng lẽ đi theo sau hắn ta, chờ đến khi thấy Tô Thụy Anh bước khỏi đại sảnh mới rón rén đi vào.Ba mặt tường đại sảnh của Tô gia treo đầy tranh chữ, đều ra đời từ tay Tô Thụy An, dù không đáng giá nhưng vẫn có chút hơi thở Nho học.Một nam nhân vận y phục đen, vóc người cao lớn đang đứng trước một bức hoa, hắn đứng chắp tay sau lưng, lộ ra đoạn cổ tay trắng lạnh.Bàn tay kia với những khớp xương rõ ràng, đường nét mềm mại mà mạnh mẽ, rất đẹp.Vóc người cao gầy rắn chắc, cả người tản ra hơi thở cách người nghìn dặm.Ánh mắt Tô Nguyễn lóe lên, nàng nhấc tà váy bước vào, cũng không biết có phải do căng thẳng hay không mà chân vấp phải ngưỡng cửa, cả người ngã nhào xuống đất cái rầm.Nam từ xoay người lạnh, ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống nàng từ trên cao.Tô Nguyễn nhanh chóng bò dậy, dường như không muốn để cho người khác thấy dáng vẻ lúng túng của mình nên dùng tay phải che mặt, cúi đầu lắp bắp nói: "Thôi.. Thôi công tử, chào huynh, ta.. Ta là Tô Nguyễn.""Thôi Trạm chào Tô Tam tiểu thư."Tiếng nói êm dịu gợi cảm, lại lành lạnh xa cách, cũng không vì Tô Nguyễn vừa ngã mà sinh ra nửa phần dịu dàng. Khiến Tô Nguyễn cảm thấy mình như rơi vào hầm băng, lúc này đang đứng đối diện nói chuyện với một bức tường băng không chút nhiệt độ.Bên trái của làn váy trắng bằng bông đã bị Tô Nguyễn nắm đến nhăn nhúm: "Thôi công tử, trước đó tiểu nữ không hiểu chuyện, viết cho huynh một bức thư không khéo, là tiểu nữ không đúng. Tiểu nữ đã biết sai rồi, xin huynh đừng từ hôn."Mặt dù che mặt lại nhưng Tô Nguyễn vẫn có thể cảm giác được đôi mắt như chim ưng của đối phương đang dừng lại trên người mình, vừa sắc bén vừa lạnh lẽo, lạnh đến mức khiến người ta muốn bỏ chạy.Thật lâu sau đó không hề nghe thấy gì, Tô Nguyễn cắn môi, lén lút đưa mắt nhìn sang từ giữa kẽ ngón tay.Kiếp trước và cả kiếp này, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy rõ tướng mạo vị hôn phu của mình, không ngờ là một người tuấn tú đến thế!Càng nhìn nàng càng sững sờ!Mày kiếm mắt phượng, môi mỏng đỏ hồng, gương mặt với những đường nét sắc bén lại tinh xảo cứ như được mạ vào một tầng ánh sáng lạnh, cao cao tại