Hướng Đông của từ đường có vài thân cây đa cao to vây quanh, bên trong đã lâu không thấy được ánh mặt trời, vừa lạnh vừa tối.Tôi Nguyễn nằm trên mặt đất, hàng mi dài rủ xuống, khiến người ta không nhìn rõ tâm tư bên trong.Liễu Minh Khanh ngồi bên cạnh Tô Nguyễn: "Nguyễn Nguyễn, gần đây nha môn bận rộn nên tâm trạng của phụ thân con không tốt, cho nên lúc nãy mới bị tức đến váng đầu. Nhưng mà ông ấy cũng vì tốt cho con, con đừng để bụng.""Thôi gia không xứng với con." Bà ta vén sợi tóc rối xõa xuống ra sau tai Tô Nguyễn, ánh mắt dịu dàng: "Sau này ta và phụ thân con sẽ tìm một mối hôn nhân thật tốt cho con, con không phải lo lắng.""Còn về phần cấm túc, chờ vài hôm nữa phụ thân con hết giận, ta sẽ xin ông ấy thả con ra."Liễu Minh Khanh lấy một bình thuốc nhỏ màu xanh lục từ trong tay áo ra: "Đây là thuốc mỡ của Phương đại phu kê, rất hiệu quả với những vết thương tụ máu ngoài da, ngày bôi hai lần, bảo đảm sẽ không để lại sẹo. Nguyễn Nguyễn, nào, để ta bôi giúp con."Ngữ khí của bà ta rất dịu dàng, không hề có chút không kiên nhẫn nào. Tô Nguyễn quay đầu đi, không lên tiếng.Liễu Minh Khanh nhìn ra được sự chống cự của nàng nên cũng không cưỡng cầu, bà ta hiểu ý đặt bình thuốc xuống rồi đứng lên."Nguyễn Nguyễn, con nghỉ ngơi cho tốt, ta đi trước, bữa tối ra lại đến."Bà ta còn không quên căn dặn Hạnh Vũ: "Hạnh Vũ, lát nữa nhớ đến bôi thuốc cho Nguyễn Nguyễn, chăm sóc nàng thật tốt, có chuyện gì thì đến tìm ta.""Vâng, phu nhân."Lần trước Liễu Minh Khanh té lộn mèo nên trật chân trái, lúc rời đi cũng cà nhắc từng bước, có điều khi Tô Nguyễn quay đầu nhìn sang thì vẫn có thể nhìn ra được bước chân kia rất nhẹ nhàng.Ánh mắt nàng lạnh xuống.Thật lòng mà nói, từ nhỏ đến lớn Liễu Minh Khanh đối xử với ba huynh muội Tô Nguyễn rất tốt, không, phải nói là vô cùng chăm sóc, thậm chí còn chu đáo hơn cả nữ nhi ruột của bà ta.Không hề đay nghiến, không hề nói xấu bọn họ một chút nào trước mặt Tô Thụy An, cũng không hề gây xích mích hòng ly gián lẫn nhau, dạy dỗ họ chẳng khác nào một người mẹ ruột, hao tâm tổn sức vì họ.Giống như vừa nãy, khi Tô Thụy An muốn đánh nàng thì Liễu Minh Khanh không chút do dự đứng ra, lòng thầm nghĩ cách giải vây cho Tô Thụy An.Vì thế nên kiếp trước Tô Nguyễn rất tin tưởng bà ta, bị bà ta hại hết lần này đến lần khác vẫn không hiểu rõ được tại sao Liễu Minh Khanh có thể vờ làm người tốt suốt mười mấy năm như thế, còn có thể giả vờ đến mức thật như vậy?Mãi đến khi nàng sống không ra sống, chết không ra chết mới có thể hiểu được dưới sự chỉ điểm của người khác.Đại ca Tô Thịnh của nàng vô cùng tài giỏi, Đại tỷ Tô Hạm lại xinh đẹp chẳng khác gì nàng, năm đó họ còn nhỏ tuổi, ở trong mắt Liễu Minh Khanh chẳng khác nào ba con dê con mập ú.Chỉ cần hầu hạ nuôi dưỡng dê con thật tốt, ngày sau gặp được cơ hội thích hợp thì có thể bán đi với giá tiền cao nhất, thu được lợi ích lớn nhất.Liễu Minh Khanh ôm tâm tư như thế, sao có thể không tốt với họ được chứ? Ngươi đã gặp người nuôi dê nào ngược đãi dê của mình chưa? Ai mà không đối xử với chúng như bảo bối đâu?Mà, chờ đến ngày ngươi hiểu rõ thì đã bị người ta kéo vào lò mổ rồi.."Tiểu thư, Hạnh Vũ bôi thuốc giúp người."Thấy Tô Nguyễn không phản đối thì Hạnh Vũ cởi y phục Tô Nguyễn ra, mấy vết bầm xanh tím to bằng cánh tay nổi bật giữa tấm lưng trắng muốt, nhìn qua vô cùng đáng sợ.Hạnh Vũ đỏ mắt, nước mắt lưng tròng: "Lão gia thật độc ác! Tiểu thư, có phải đau lắm không?"Nàng ta nằm xuống đất dùng miệng thổi thổi vào lưng cho Tô Nguyễn, cố gắng giúp Tô Nguyễn bớt đau."Ta không sao, bôi thuốc đi."Sau khi Hạnh Vũ cẩn thận bôi thuốc xong thì sắc trời bên ngoài cũng đã đen kịt, trong từ đường lại càng âm u hơn, gió cũng lớn dần, thổi đến mức khiến táng cây vàng lên xào xạc, hệt như tiếng gào khóc thảm thiết. Hạnh Vũ sợ đến mức tái mặt, nàng ta nép bên cạnh Tô Nguyễn co người lại."Tiểu.. Tiểu thư.."Tô Nguyễn ôm Hạnh Vũ đang run rẩy vào lòng: "Đừng sợ, có ta ở đây." Nàng vuốt tóc Hạnh Vũ trấn an.Lúc này Hạnh Vũ cũng chỉ cỡ tuổi Tô Nguyễn, dáng người nhỏ gầy như nàng, tuy vóc người không bì được với Tô Nguyễn nhưng cũng rất xinh đẹp. Cái cằm nhỏ nhỏ, đôi mắt vừa to vừa tròn, khóe mắt hơi rủ