Ngày mười bốn tháng bảy, theo như truyền thuyết thì là ngày quỷ môn quan mở cửa, cô hồn dã quỷ được thả ra rong chơi.Tô Thụy An vẫn luôn đi sớm về muộn mấy ngày liền, hôm nay hiếm khi trở về sớm.Liễu Minh Khanh tự mình làm thêm hai món ăn, lúc ăn nói người Tô gia tụ tập lại ăn uống cùng nhau.Đây là lần đầu tiên Tô Nguyễn dùng bữa cùng người trong nhà kể từ sau khi sống lại.Trước đó bị giam ở từ đường, thêm vào việc Tô Hạm không muốn gặp nàng, Tô Thụy An bận việc trong nha môn, người nhà họ Tô đều tự ăn tại viện.Tô Thụy An thay áo quan bằng y phục thường rồi đến dùng bữa, ông ta ngồi xuống vị trí cao nhất: "Tất cả ngồi xuống đi."Mấy người Tô Nguyễn vừa ngồi xuống thì Tô Oanh đã nũng nịu gọi một tiếng: "Phụ thân."Tô Thụy An hòa ái đáp lại: "Lát nữa Oanh Oanh ăn nhiều một chút, gần đây con gầy quá.""Vâng, phụ thân." Tô Oanh ngoan ngoãn đáp.Tô Nguyễn không khỏi nhìn sang Tô Thụy An, nàng và Tô Thụy An đã không gặp nhau bảy, tám ngày, nhưng Tô Thụy An lại chẳng hề liếc nhìn nàng lấy một cái. Ông ta quay sang Tô Hạm ngồi bên tai phải mình, trên mặt không giấu nổi nụ cười: "Hôm nay A Hạm ở nhà làm những gì?"Trước đó Tô Hạm bị bệnh, dù bận thế nào thì Tô Thụy An vẫn ghé sang thăm Tô Hạm một ngày hai lần sớm tối.Tô Hạm nói: "Cùng may áo choàng với Vu Hạ, phụ thân, chờ vài hôm nữa nữ nhi sẽ may cho phụ thân một chiếc áo choàng đông."Tô Thụy An cười ha ha: "Được, vậy ta sẽ chờ áo choàng của A Hạm.""Hôm nay nữ nhi còn ăn hạt dẻ rang đường, rất ngọt ạ.""Đúng rồi, con thích ăn hạt dẻ rang đường nhất, càng ngọt càng thích." Tô Thụy An nói: "Sáng mai ta sẽ mang một ít về cho con.""Cảm ơn phụ thân, hôm nay Nguyễn Nguyễn mua, sáng mai phụ thân mua, nữ nhi thật có lộc ăn."Tô Hạm vừa nói vừa kéo tay Tô Nguyễn ngồi bên cạnh mình, Tô Nguyễn hơi giật khóe môi.Lúc này Tô Thụy An mới liếc mắt nhìn nàng một cái, nhưng lại chẳng hề nói gì, thấy Liễu Minh Khanh bưng món ăn cuối đến thì giơ đũa lên: "Đã đói cả rồi, ăn đi."Tô Hạm âm thầm thở dài, Tô Nguyễn thì đã quen nên chẳng còn bất kỳ cảm giác gì, nàng gắp một miếng trứng xào bỏ vào bát của Tô Hạm, nở nụ cười ngọt ngào: "Đại tỷ, tỷ thích ăn."Tô Hạm cũng gắp lại cho nàng một miếng thịt kho tàu: "Nguyễn Nguyễn, ăn nhiều thịt một chút, muội gầy quá.""Cảm ơn đại tỷ." Tô Nguyễn cười đến hai mắt cong cong, vui vẻ cúi đầu ăn thịt.Tô Hạm yêu thương sờ đầu nàng.Vừa nhìn đã thấy hai người đã hòa hợp như ban đầu, chiếc nấm Tô Oanh đang nhai trong miệng bỗng không còn chút mùi vị.Mấy ngày trước Tô Nguyễn bị Tô Hạm đánh, nàng ta chạy sang cười nhạo, kết quả Tô Nguyễn lại đi cáo trạng với Liễu Minh Khanh, khiến Liễu Minh Khanh cấm túc nàng ta trong viện, không cho nàng ta sang viện Tô Hạm hay Tô Nguyễn nữa.Nàng ta không ngờ chỉ hai ngày mà Tô Nguyễn và Tô Hạm đã làm hòa với nhau."Đại tỷ, tỷ thử cải trắng này đi, vừa mềm vừa ngọt.""Còn cả nấm này nữa, ngon lắm, đại tỷ, tỷ mau ăn đi."Tô Nguyễn ân cần gắp rau cho Tô hạm, hệt như một chú ong mật chăm chỉ, ngay cả mình cũng chẳng ăn được mấy miếng."Được rồi, Nguyễn Nguyễn, muội ăn đi, ta ăn gì sẽ tự gắp."Liễu Minh Khanh cười nói: "Nhìn hai tỷ muội các con hòa hợp như ban đầu, ta yên tâm rồi."Tô Hạm nói: "Trước đó khiến mẫu thân lo lắng, là nữ nhi không tốt.""Tỷ muội cãi nhau là chuyện bình thường." Liễu Minh Khanh cười, gắp một miếng thịt vào chén Tô Thụy An: "Hôm nay thịt kho tàu rất mềm, lão gia, người ăn nhiều chút.""Đa tạ phu nhân."Liễu Minh Khanh và Tô Thụy An hòa thuận với nhau, Tô Nguyễn và Tô Hạm lại thân mật ngọt ngào, Tô Oanh ngồi bên cạnh Liễu Minh Khanh bỗng cảm thấy mình là kẻ ngoài cuộc.Nàng ta cảm thấy vô cùng khó chịu: "Đại tỷ, tỷ để Nguyễn Nguyễn ăn nhiều một chút, vài ngày trước nàng ta còn thắt cổ vì muốn tỷ tha thứ đấy, chịu khổ không ít." Tô Oanh bỗng nói.Trong phòng đột nhiên yên tĩnh lại, Liễu Minh Khanh quay đầu sang quát Tô Oanh: "Oanh Oanh, con nói bậy gì đó?"Tô Oanh vờ như vô tội: "Mẫu thân, nữ nhi không nói bậy, đó là