Tô Nguyễn xoa xoa cái mông đau đớn vì bị Tô Hạm đánh, nàng giương đôi mắt lạnh băng nhìn sang Tô Oanh đang tái mặt đứng ngoài cửa viện.Trước đó Tô Hạm nói Hà Hằng viết cho nàng ta hai phong thư, nhưng Tô Nguyễn nàng chỉ nhận được một, cho nên nàng đoán phong thư còn lại chắc chắn Hà Hằng đã đưa cho Tô Oanh.Từ trước đến nay Tô Oanh không nhắc đến chuyện này, có điều, với tính cách thích hãm hại người khác của Tô Oanh, Tô Nguyễn cảm thấy Tô Oanh sẽ không xé phong thư ấy đi, nàng ta sẽ tìm cơ hội rồi lặng lẽ bỏ phong thư ấy vào phòng nàng, sau đó lại tìm ra để Tô Hạm biết.Tô Hạm nhìn thấy thư, dù nàng (Tô Nguyễn) ngoài miệng nhận sai, nhưng sau lưng lại âm thầm giấu thư đi không đưa cho nàng ta, nói không chừng nàng ta sẽ mất hết tin tưởng vào nàng.Tối nay Tô Nguyễn cố ý lấy lòng Tô Hạm, biểu diễn một vở tỷ muội tình thâm để kích thích Tô Oanh. Với tình cách ước rằng tất cả mọi người đều căm ghét nàng, chắc chắn Tô Oanh sẽ không chịu nổi kích thích ấy, nói ra vài câu gây xích mích.Kết quả giống như mong muốn của Tô Nguyễn, Tô Oanh đã nói lời nói dối thắt cổ của nàng, Tô Hạm tức giận bỏ đi.Buổi tối Tô Nguyễn đến thỉnh tội với Tô Hạm, nàng cố tình làm ồn ào lớn một chút, hấp dẫn Tô Oanh sang đây xem trò vui, lại để Hạnh Vũ lén mò vào phòng Tô Oanh tìm thư.Quả nhiên đã bị Hạnh Vũ tìm được!Tô Nguyễn âm thầm giơ ngón tay cái cho Hạnh Vũ."Tô Oanh, muội lại đây, phong thư này là sao?" Tô Hạm lớn tiếng chất vấn.Cơ thể Tô Oanh khẽ run lên, nàng ta cắn môi đi tới trước mặt Tô Hạm: "Đại tỷ, là Tô Nguyễn hãm hại muội!""Nhị tỷ, nếu ta hãm hại tỷ thì ta đã lấy phong thư này ra từ lâu rồi, cần gì phải để đại tỷ đánh ta thêm một trận?" Tô Nguyễn nói.Tô Hạm quay đầu trừng nàng một cái, ta đánh muội, muội ngoan ngoãn chịu đòn à?Tô Nguyễn thè lưỡi cười lấy lòng: "Chuyện muội xé thư Hà ca ca nhờ muội gửi cho tỷ, xưa nay muội không hề chối. Chuyện muội từng làm muội dám thừa nhận, nếu phong thư này do muội dấu đi, muội sẽ không phủ nhận."Tô Oanh giải thích: "Đại tỷ, chuyện này không liên quan đến muội, phong thư đó do Hạnh Vũ tìm được, nàng ta nói tìm được trong phòng muội thì đúng là vậy à? Có nhân chứng nào khác không? Nếu không có, cứ tùy tiện nói xấu muội như thế, muội không phục!"Tô Hạm nhìn Tô Oanh một cách bình tĩnh: "Ta tin Nguyễn Nguyễn, dù xưa nay muội ấy có phần tùy hứng, thích làm ra vài chuyện phản nghịch để người lớn chú ý đến mình. Nhưng từ nhỏ đến lớn, tất cả chuyện muội ấy làm ra muội ấy đều nhận, xưa nay chưa từng gạt ta."Vành mắt Tô Oanh đỏ lên: "Đại tỷ, tỷ thật bất công, nàng ta không nói dối, lẽ nào muội thường nói dối à?""Muốn biết ai là người nói dối rất đơn giản, sáng mai ta sẽ viết thư cho đại ca, để huynh ấy hỏi Hà công tử một chút, hỏi xem hắn ta đã đưa thư cho ai." Tô Hạm nói.Nhất thời sắc mặt Tô Oanh trắng nhợt, nàng ta biết mình không ngụy biện được nên òa khóc: "Xin lỗi đại tỷ, muội chỉ không nỡ để tỷ gã đi xa, muội sợ tỷ không cần muội nữa, muội sợ sau này không gặp được tỷ, vì thế nên muội mới lén.. Lén giấu thư đi.. Đại tỷ, muội xin lỗi, nếu tỷ tức giận thì tỷ đánh muội đi, dù đánh thế nào muội cũng cam tâm tình nguyện chịu."Nàng ta khóc lóc vô cùng chân thành, Tô Nguyễn liếc mắt nhìn một cái, ồ, học trộm lời nàng à, đã được nàng đồng ý chưa?"Tô Oanh, ta thật thất vọng về muội." Tô Hạm không hề che nỗi thất vọng hiện rõ trên mặt mình, nàng xoay người vào phòng."Đại tỷ!" Tô Oanh kéo tay áo nàng ta lại, khóc lớn đầy oan ức: "Tỷ còn nói mình không bất công à?! Tô Nguyễn xé thư của tỷ, nàng ta nói nàng ta không đành để tỷ đi thì tỷ liền tha thứ cho nàng ta. Muội không đành để tỷ đi nên giấu thư đi, tỷ lại nói tỷ thất vọng về muội! Đại tỷ, tại sao, tại vì chúng ta không cùng mẹ sao?"Tô Hạm lạnh nhạt nhìn Tô Oanh đã khóc đến sưng mắt: "Từ nhỏ đến lớn ta tự nhận mình đối xử với muội và Nguyễn Nguyễn không khác gì nhau.""Muội hỏi tại sao ta tha thứ cho muội ấy mà không tha thứ cho muội à? Bởi vì Nguyễn Nguyễn thật sự không đành lòng với ta, còn muội, vì để ta tha thứ cho muội nên mới nói không đành lòng ta.""Giả như ngay từ đầu muội thừa nhận muội giấu thư đi, có thể ta sẽ tin tưởng muội. Nhưng muội đợi đến tận lúc cuối cùng, đến khi không thể nào giải thích nữa mới nói mấy lời này. Tô Oanh, muội nghĩ ta là kẻ ngu si à, không nhận ra được lời nào là thật, lời nào là giả à?"Tô Oanh bỗng nghẹn lời, lúc này