Ầm, lại có một người ngã xuống, còn lại chín người.Ầm, lại thêm một người nữa, còn lại tám người.Rất nhanh sau đó chỉ còn lại Tô Nguyễn, thiếu niên kia và hai người quán quân của hai năm trước, chính là Lưu Đại Lực và Chu Phúc.Mà, lúc này người uống nhiều nhất đã là một trăm ba mươi chén.Tuy rằng Tô Nguyễn uống khá chậm, nhưng nàng vẫn không hề ngừng lại, đã uống một trăm hai mươi chén.---Thiếu niên mà những người khác đều như thế, thốc nhanh một lượt rồi dừng lại, bây giờ chỉ uống nhiều hơn Tô Nguyễn năm chén.Người uống nhiều nhất là quán quân Lưu Đại Lực của năm ngoái, với một trăm ba mươi tám chén, và Chu Phúc với một trăm hai mươi bảy chén.Nhìn biểu hiện của hai người, dường như có thể uống thêm được hai mươi, ba mươi chén nữa.Quần chúng vây xem vỗ tay không ngừng: "Xem ra năm nay sẽ phá kỷ lục!""Chắc chắn sẽ phá kỷ lục rồi, nhưng các ngươi đoán thử xem quán quân năm nay là ai!""Đúng là không dễ đoán, hai người thiếu niên kia quá đáng ngạc nhiên!""Đúng! Đặc biệt là thiếu niên nhìn như mầm đậu kia, không ngờ có thể uống nhiều như vậy, đúng là nằm ngoài suy đoán của ta!"Mầm đậu? Khóe mắt Tô Nguyễn khẽ giật, đang nói nàng à?"Tuy hai thiếu niên kia có thể uống, nhưng theo như ta cảm thấy thì chắc chắn quán quân năm nay là một trong hai người Lưu Đại Lực và Chu Phúc.""Ta đồng ý, gừng càng già càng cay!""Khó nói lắm, Trường Giang sóng sau xô sóng trước mà!"Quần chúng vây quanh bắt đầu nghị luận sôi nổi xem ai sẽ đoạt giải quán quân.Lúc này Lưu Đại Lục đã uống được một trăm ba mươi tám chén, bằng với kỷ lục năm ngoái.Ông ta dừng lại nhìn ba người, không uống tiếp nữa.Chu Phúc uống đến chén thứ một trăm ba mươi lăm, sau khi cắn răng uống thêm hai chén nữa, nhìn qua thì dường như ông ta có thể tiếp tục được lại bỗng nhiễn đổ rầm xuống đất."Chu Phúc uống được một trăm ba mươi bảy chén, xếp thứ tư."Người vây xem phát ra từng âm thanh thổn thức."Xem tên Chu Phúc này sẽ tiếc nuối cỡ nào cho coi, tốt xấu gì cũng phải uống được một trăm ba mươi tám chén, bằng với lỷ lục của Lưu Đại Lực năm ngoài chứ.""Đúng vậy đúng vậy! Nhưng cũng hết cách rồi! Chỉ đành chịu thôi!""Ồ, xem hai thiếu niên kia kìa, có phải đã uống được một trăm ba mươi tám chén rồi không?""Hình như là vậy, cái người như mầm đậu kia đột nhiên tăng tốc, đánh ngang với hai người còn lại!""Tiểu huynh đệ, lợi hại đấy!" Thiếu niên giơ ngón cái với Tô Nguyễn: "Không ngờ lúc này ngươi lại có thể tăng tốc, cẩn thận chút nha, đừng thua đột ngột giống gã Chu Phúc kia, khiến ta thắng cũng thấy mất mặt đấy!"Tuy hắn ta ăn nói rõ ràng, nhưng Tô Nguyễn đã thấy được men say nơi đáy mắt hắn ta, xem ra nhiều nhất là hai mươi, ba mươi bát nữa thôi sẽ gục."Ngươi nên lo cho bản thân đi." Tô Nguyễn nói: "Nếu còn giấu thuốc giải rượu nào khác, thì ta khuyên ngươi mau lấy ra dùng!"Nàng liếc hắn ta một cái: "Nói không chừng, có thể chịu đựng thêm được một lát!"Thiếu niên không nhịn được buồn phiền, hắn ta từ nhỏ đã lớn lên trong hầm rượu, xưa nay chưa từng gặp được người có thể uống nhiều hơn hắn ta.Lần này bất đắc dĩ mới thi đấu, vốn tưởng rằng mình có thể nắm chắc năm mươi lượng bạc kia rồi, kết quả, giữa đường lại có một thiếu niên nhỏ hơn hắn ta mấy tuổi nhảy ra!Cái quái gì thế này! Cho dù thiếu niên này lớn lên trong hầm rượu như hắn ta, vậy cũng nhỏ hơn hắn ta mấy tuổi, sao có thể uống lại hắn ta chứ?Nhìn tinh thần kia xem, ngoại trừ gò má hơi ửng hồng thì ánh mắt trong vắt, cứ như không phải đang uống rượu mà là đang uống nước!Thiếu niên vừa tức vừa tò mò, bất giác uống cạn mười chén.Mà, lúc này Lưu Đại Lực cũng gục.Trước đó thiếu niên nói quán quân chỉ là một trong hai người họ, thật ra lúc ấy phần lớn là trêu chọc, cũng chẳng ngờ một lời của hắn ta lại thành sự thật.Lại uống cạn mười chén, thiếu niên cảm giác mình đã sắp không chịu nổi nữa."Thế này đi, chúng ta đánh ngang nhau rồi chia đôi số bạc kia, ngươi thấy sao?" Hắn ta rất cần bạc, nếu không sẽ không gạt sư phụ lén chạy đến đây thi đấu."Không được!" Tô Nguyễn lắc đầu: "Năm mươi lượng bạc này rất quan trọng với ta, ta không thể chia cho ngươi một nửa được."Tuy năm mươi lượng bạc không ít, nhưng ở đất Phượng Hoàng này thứ gì cũng đắt đỏ, hơn nữa, một mặt bằng nhìn khá chút cũng tốn một hai lượng bạc tiền thuê.Năm mươi lượng bạc, vừa đủ cho nàng mở cửa hàng và quay vòng mấy tháng.Nếu chia cho thiếu niên một nửa, đoán chừng nàng khó mở quán rượu được.Nhưng nàng phải kiếm bạc, hiếm lắm mới thấy được cơ hội tốt như thế, sao Tô Nguyễn có thể từ bỏ được!"Ngươi đừng ép ta tung tuyệt chiêu!" Thiếu niên vẫn cười hì hì, lúc này đã hơi tức giận.Tô Nguyễn không hề bị lay động: "Đã sớm nói ngươi có bản lĩnh gì thì cứ xuất ra! Vì năm mươi lượng bạc kia, ta sẽ không khách sáo với ngươi đâu! Ừm, ngươi cũng không cần khách khí với ta!"Dù sao ngươi cũng không thắng!Thiếu niên cắn răng một cái, không biết đã điểm vào huyệt nào trên người mình.Nhất thời, men say trong đáy mắt hắn ta đã tan đi không ít.Đó là tuyệt chiêu điểm huyệt độc môn mà sư phụ đã dạy cho hắn ta, có thể khiến người say rượu tỉnh táo trong nháy mắt.Nhưng cũng có di chứng về sau, đó là, sau này nếu say thì sẽ say gấp đôi.Đây là lần đầu Tô Nguyễn nhìn thấy tình huống như vậy, nàng vô cùng kinh ngạc.Thiếu niên hừ lạnh một tiếng: "Nếu ngươi đã không chịu chia đôi, vậy lát nữa ngươi thua thì cũng đừng khóc nhè! Ta không nhẹ dạ đâu!""Cứ chờ xem! Xem cuối cùng kẻ khóc là ai!" Tô Nguyễn nghĩ thầm, nàng thua được à?Tốc độ uống rượu của thiếu niên tăng vọt, một chén hai chén ba chén, vừa đảo mắt đã cạn mười chén.Hạnh Vũ nhìn đến mức tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.Dù một trăm bát này là nước đi chăng nữa, nhưng uống nhiều như thế cũng sẽ xảy ra chuyện!"Công tử, em đưa hết lương tháng của mình cho người, cho người hết, hu hu, người đừng uống nữa mà!"Tô Nguyễn còn chưa nói gì thì thiếu niên đã hung ác nói: "Sai vặt của ngươi đã khóc rồi, nhận thua đi!"Hắn ta cố gắng dùng khí thế của mình đè ép Tô Nguyễn, Tô Nguyễn ra hiệu cho Hạnh Vũ an tâm, liếc nhìn thiếu niên một cái: "Ta phải có được năm mươi lượng bạc kia đấy!""Ngươi nói có là có à? Phải hỏi ta trước xem ta có đồng ý không!"Thiếu niên đã tức điên người, hắn ta uống ừng ực liên tiếp vài chén, sau đó nhìn Tô Nguyễn đầy thách thức.Tô Nguyễn không chút hoang mang, nàng vẫn uống từng ngụm nhỏ như uống nước, thậm chí còn khiến người ta nhìn vào thấy vui tai vui mắt."Một trăm sáu mươi tám chén.""Một trăm bảy mươi tám chén."Từ sau một trăm ba mươi tám chén, cứ tăng mười chén thì tiểu nhị sẽ báo số.Mỗi lần báo số đều khiến quần chúng vây xem kinh ngạc."Một trăm tám mươi tám chén.""Một trăm chín mươi tám chén."Thiếu niên uống cạn chén thứ một trăm chín mươi chín, đang bưng chén thứ hai trăm lên thì bỗng run tay một cái."Ta sẽ không thua ngươi đâu, có giỏi thì sau này uống tiếp!"Nói xong câu này thì cơ thể của hắn ta nghiêng đi, ngã nhào xuống đất, say đến bất tỉnh.Tô Nguyễn liếc mắt nhìn hắn ta, nàng chậm rãi bưng chén rượu thứ hai trăm lên.Ừng ực, ừng ực!"Hai trăm chén! Thôi Nguyên thắng! Chúc mừng Thôi Nguyên!"Thôi Nguyên là cái tên giả Tô Nguyễn dùng báo danh khi nãy, nàng dùng họ của Thôi Trạm và một chữ đọc gần giống tên của nàng.Quần chúng vây xem lâu như thế, thấy cuối cùng cũng tìm ra được quán quân thì vỗ tay nhiệt liệt!Hai trăm chén! Phải biết, năm trước quán quân là một trăm hai mươi lăm chén, năm ngoài quán quân là một trăm ba mươi tám chén, năm nay đã vọt lên đến hai trăm chén."Xem ra, vài năm nữa cũng khó ai qua được kỷ lục này!""Ai nói? Nếu quán quân tên Thôi Nguyên này lại đến tham gia, nói không chừng kỷ lục này sẽ bị phá vỡ!""Nói đúng lắm, ha ha ha!"Dưới tiếng hoan hô nhiệt liệt của những người dân, Tô Nguyễn lấy được một tấm thẻ có thể nhận được năm mươi lượng bạc thưởng bất cứ lúc nào.Không giao bạc ngay tại chỗ là vì sợ có người có ý đồ cướp giật, vì thế đưa thẻ nhận bạc trước, khi nào muốn thì có thể đến đổi.Tô Nguyễn nghĩ thầm, cửa hàng rượu này đúng là chu đáo.Sau khi quần chúng dần tản đi, Tô Nguyễn gọi chưởng quầy của cửa hàng: "Chưởng quầy."Chưởng quầy chính là người quản trò của lần này, thấy Tô Nguyễn gọi mình thì khách khí đáp lại: "Thôi công tử có chuyện gì?""Ta định vài hôm nữa sẽ mở một quán rượu, không biết nếu ta nhập rượu từ