Dẫn hai đám người Đột Quyết ném ở dịch quán, để cho quan Lễ Bộ phụ trách tiếp đãi sứ giả, Phương đại thiếu gia thản nhiên phủi mông bỏ đi.
Những ngày gần đây cuộc sống thường ngày của Phương đại thiếu gia cũng không ổn định cho lắm, tục ngữ nói “một quan tiền cũng có thể bức từ anh hùng hảo hán”, chuyện tình khiến cho nam nhân không thấy thoải mái, hơn phân nửa có liên quan đến chuyện tiền bạc.
Thật vậy, hiện giờ Phương đại thiếu gia đúng là con người khốn khổ, ngày mới làm quan liền thu nhận bạc hối lộ, nhưng hắn nhất thời ấm đầu đưa cho Phùng Cừu Đao, thái tử dâng lễ vật một trăm vạn lượng thì còn đang nằm ở nhà, số tiền này quả thật nóng bỏng tay, Phương Tranh không dám động. Thật ra Ngô công tử cũng mới trả lãi hắn hai vạn lượng bạc, tuy nhiên Phương Tranh lại đẩy ngược về cho hắn, để cho hắn dùng tiền làm vốn đi quan hệ ngoại giao…
Phương Tranh nặng nề thở dài, bản thân mình có phải đã quá mức vô tư lự rồi hay không? Bạc nằm trong tay còn không dám tiêu, đem đi tặng người, chuyện này không giống tính cách của ta nha, rõ ràng làm tham quan, phút cuối cùng lại trở thành quan liêm, chuyện này thật đáng châm chọc.
Phương đại thiếu gia vừa đi vừa oán hận nghĩ thầm, thẳng cho tới khi đến Ngọc Như Trai tại thành bắc.
Lần này là hắn lai giả bất thiện, hắn đến đòi bạc. Ngọc Như Trai đã khai trương nhiều ngày qua, một đại cổ đông như hắn, còn chưa được chia một phần hoa hồng nào a, hiện giờ đang trong cơn buồn ngủ mà gặp chiếu manh, Phương Tranh vô tình nghĩ đến Ngọc Như Trai, nghĩ đến Ngọc Như Trai liền nhớ đến bạc, nhớ đến bạc lại nghĩ đến Phượng tỷ…cùng chiếc yếm nhỏ của nàng…
Một bước nhảy thẳng vào đại môn, trong tiệm sinh ý hưng thịnh giống như thường ngày, Phượng tỷ đang đứng sau quầy bận rộn thúc giục tiểu nhị.
“Uy, hôm nay sinh ý không sai nha, lão bản nương, chúc mừng phát tài.” Phương Tranh cảm thấy vô cùng vui vẻ, sinh ý càng tốt, chứng minh thiếu gia ta lại càng có nhiều bạc, đó chính là hảo sự a.
Phượng tỷ ngẩng đầu lên nhìn thấy Phương Tranh, sắc mặt chợt lộ ra một tia tiếu ý, ngay tức thì hất hàm cười nói: “Bổn điếm không tiếp khách nam, thỉnh vị công tử này đi ra ngoài cho.”
Phương Tranh nháy mắt cười: “Ta cũng không phải khách nhân, ngươi là lão bản nương, ta cũng là lão bản nha, ngươi chóng quên vậy? Lại nói nơi này cũng không phải ni cô am, dựa vào điều gì mà không cho phép nam nhân tiến vào?”
Rốt cuộc Phượng tỷ cũng bật tiếng cười hì hì, đi từ trong quầy ra, hung hăng cấu véo Phương Tranh một phen: “Dựa vào ngươi đã chiếm tiện nghi của ta! Mau đi, đừng ở chỗ này, một đại nam nhân ở đây thật sự không được thuận tiện cho lắm.”
Nói dứt lời, Phượng tỷ liền kéo Phương Tranh đi về phía hậu viện, Phương Tranh bị Phượng tỷ kéo lảo đảo cả người, vừa đi vừa giãy nảy lên nói: “Có chuyện gì mà không tiện, ta cảm thấy nhất cử lưỡng tiện nha, bao nhiêu mĩ nữ còn đang ngắm nhìn bổn thiếu gia a…”
Phương Tranh một bên vừa đi giật lùi, một bên hưng phấn hướng về phía các vị nữ khách hàng trong điếm, vẫy tay: “Chào mọi người! Mọi người mua nhiều một chút, về nhà trang điểm xinh đẹp hơn một chút lại đến cho ta ngắm nha, tục ngữ nói “nữ vi duyệt kỉ giả dung”* mà…” (Người con gái đẹp vì người mình yêu)
“Tìm chết sao? Còn không đi mau!” Phượng tỷ giận dỗi cấu véo hắn, hai người ở trong ánh mắt e lệ cùng ngạc nhiên của các nữ khách hàng mà đi vào hậu viện.
Phương Tranh một chút cũng không có tính mình là ngoại nhân, vừa vào trong hậu viện liền muốn chui vào sương phòng của Phượng tỷ. Phượng tỷ nóng nảy, ngăn hắn lại một phen, nói: “Ngươi muốn giở trò gì?”
Phương Tranh dáo dác đảo mắt liếc vào trong sương phòng một cái: “…Ta đi vào uống miếng nước, ngươi thực không có một chút hiếu khách nào cả, thiếu gia ta đến đây mà lại để cho ta đứng ngoài phơi nắng? Còn nói là lão bản nữa đâu, hà cớ gì đây!”
Phượng tỷ mím chặt môi, xấu hổ đỏ mặt, nói: “Không được, trong đó là sương phòng ta ở, ngươi không được đi vào!”
Phương Tranh khinh thường “hắc hắc” một tiếng: “Còn tưởng hiếm lạ lắm…”
Thừa dịp Phượng tỷ thả lỏng cảnh giác, trong nháy mắt Phương Tranh linh hoạt thoăn thoắt giống như tiểu hầu nhi, xoay người lao vào bên trong sương phòng.
Phượng tỷ cả kinh, hoa dung thất sắc, kêu lớn: “Nha! Ngươi đi chết đi!”
Trong sương phòng truyền ra một tiếng than thở của Phương đại thiếu gia: “Oa! Phượng tỷ! Dạo này phẩm vị có chút biến hóa nha, chiếc yếm nhỏ màu đỏ đổi thành màu hồng rồi! Ân, quả nhiên có chút súc tích hướng nội, bất quá ta thích…Ai da, không cho phép đánh người…”
--------------------------
Vuốt lại những sợi tóc mai đang bị tán loạn, Phượng tỷ trừng mắt nhìn Phương Tranh: “Từ ngày bước chân ra khỏi thiên lao đã lâu như vậy, cũng không ngó ngàng gì đến cửa hàng, ta dùng một mồi lửa đốt sạch quán này khẳng định ngươi cũng không biết.”
Phương Tranh buông tay cười nói: “Bận thôi…Quốc thuế dân sinh, thuế má, sông ngòi, binh sĩ quân doanh, nông điền, loại nào cũng phải quan tâm, thật sự là không có thời gian rảnh để tới a…Mấy ngày hôm nay lại bị điều đến bộ ngoại giao để đàm phán, triều đình một ngày cũng không thể…thiếu ta được!”
Phượng tỷ nhịn cười nói: “Phi! Đừng tưởng rằng ta không biết, ngươi chỉ là một cái ngũ phẩm Tán quan mà thôi, mỗi ngày đều chơi bời lêu lổng, hoàng thượng chứng kiến ngươi rảnh rỗi mà có được bổng lộc triều đình, không còn biện pháp nào khác lúc này mới phái ngươi đi đàm phán với người Đột Quyết, kết quả bị ngươi khen ngược, vừa gặp mặt đã lôi ngựa của người ta mang ra chém…”
Phương Tranh không cao hứng: “Uy, lời này bổn thiếu gia không thích nghe a, mọi người đều nói ta là bậc anh dùng dân tộc, như thế nào vào miệng của ngươi lại là một tiểu tử hỗn trướng?” Nói xong hắn ngạo nghễ tiếp lời: “Làm trò giết ngựa rải máu trước mặt người Đột Quyết, nhưng bọn chúng lại không có biện pháp nào phản kích, thử tự vấn lương tâm hỏi một câu, người nào trong Hoa triều có thể làm được như bổn thiếu gia?”
Phượng tỷ cười nói: “Coi như cũng chỉ một mình ngươi có thể, hôm nay anh hùng dân tộc bớt chút thời gian đi tới tiểu điếm, có điều gì muốn chỉ giáo hay sao?”
Phương Tranh cợt nhả: “Ta tới thăm ngươi một chút thôi, đã lâu như vậy rồi mà hai chúng ta không gặp mặt, thường nhớ đến ngươi…”
Đôi mắt đẹp của Phượng tỷ hiện lên một tia sáng kì dị: “Thật sao?”
Phương Tranh gật đầu: “Đương nhiên là sự thật, chuyện này so với vàng bạc còn muốn thật hơn, ta đối với Phượng tỷ không chỉ ngưỡng mộ một hai ngày, mà thực sự ngày nhớ đêm mong, cuộc sống thường ngày khó có thể bình an, phong tư vũ mị của Phượng tỷ đã thâm căn cố đế ở trong lòng của ta như gốc cây đại thụ, thánh khiết giống như Quan Âm ngồi trên đài sen…”
Phượng tỷ biểu tình ngượng ngùng, đang định mở miệng, nào ngờ Phương đại thiếu gia đổi giọng, nói tiếp: “…Khụ khụ, thuận tiện còn có một chuyện, ta đến lấy ít bạc…”
Giống như đang ngồi cạnh bếp lửa bị người ta đổ một chậu nước lạnh lên đầu, sắc mặt của Phượng tỷ biến chuyển mấy lần, cuối cùng nghiêm nghị, biểu tình lạnh lùng cứng rắn, nói: “Muốn gây khó dễ cho người khác, ngươi cũng không cần phải dệt nhiều chăn đệm như vậy, nói nửa ngày hóa ra đến đây là muốn đòi bạc.”
Phương Tranh lẳng lặng cười: “Đương nhiên, một phần cũng là nhớ ngươi, ta mới tự thân mò