Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Phóng hỏa giá họa


trước sau

Khi Phương Tranh chạy tới dịch quán thì thế lửa đã được dập tắt, bất quá dù đã dập cũng không sao, bởi vì những cái cần đốt trên cơ bản đã đốt xong, chỉ còn lại một mảnh thê lương đổ nát còn bốc lên khói xanh, trong không khí phiêu tán mùi khét nồng nặc.
Phương Tranh vội vàng đi ra phía trước, nhìn thấy hai phe người Đột Quyết vẫn còn hoàn hảo, không có tổn thương gì, dù bị đốt ngộp rất chật vật, nhưng hai phe vẫn cầm loan đao trợn mắt giằng co trong dịch quán, các quan viên Lễ Bộ đang ở một bên liên tục xoa tay giậm chân, gấp đến mức không biết làm sao.
Trong lòng Phương Tranh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sự chết sống của bọn họ Phương Tranh thật ra cũng không quan tâm, chỉ sợ họ chết thì hoàng thượng sẽ không tha cho hắn.
“Ai nha, hai vị quý sứ, hôm nay trời nóng như vậy, các ngươi có muốn sưởi ấm cũng không cần đốt cháy nhà nha, cháy hỏng phải bồi thường tiền đó.” Phương Tranh vừa đến liền đem trách nhiệm đổ lên đám người Đột Quyết.
Quốc sư Đột Quyết Mặc Cúc Liên bị đốt trọi một mảng tóc, lớp da cũng bị phỏng vài chỗ, gương mặt bị đốt đen kịt, nói: “Phương đại nhân, lão phu hướng chân thần của thảo nguyên mà thề, việc này không phải do thủ hạ của lão phu gây nên!”
Lúc này từ đối diện chạy ra một người Đột Quyết ngăm đen, hướng Phương Tranh một trận chít chít oa oa loạn rống.
Phương Tranh lại càng hoảng sợ: “Ngươi là người phương nào?”
Người Đột Quyết lại tiếp tục chít chít oa oa…
Phương Tranh không nhịn được nói: “Ngươi yên tĩnh một chút, ta nghe không hiểu…Lục đại nhân, Lục Hồng Văn! Ngươi chết ở đâu rồi?”
Lục Hồng Văn lảo đảo từ bên cạnh lao tới, bồi cười nói: “Phương đại nhân, ta ở chỗ này.”
Phương Tranh chỉ người Đột Quyết ngăm đen kia hỏi: “Đi hỏi hắn, con quỷ đen này là ai.”

Lục Hồng Văn ngạc nhiên nói: “Phương đại nhân, nhanh như vậy mà ngài đã không nhận ra hắn sao? Hắn là Đạt Tháp Tháp, sứ giả do Mặc Xuyết Khả Hãn phái tới.”
Phương Tranh kinh ngạc mở to hai mắt nhìn: “Oa! Nguyên lai là Đạt huynh! Một ngày không gặp, Đạt huynh không ngờ anh tuấn hơn rất nhiều, quả nhiên là nghe danh không bằng gặp mặt.”
Lục Hồng Văn nhanh miệng đứng một bên phiên dịch.
Đạt Tháp Tháp giống như một con vịt trong phim hoạt hình bị lựu đạn tạc nổ toàn thân còn bốc khói, nghiêm mặt quay lại chỉ Mặc Cúc Liên, lớn tiếng hò hét, có vẻ rất là phẫn nộ.
Lục Hồng Văn nói: “Hắn nói phòng của hắn nhất định bị Mặc Cúc Liên phái người đốt, hắn nói Mặc Cúc Liên giống như một con rắn gian xảo thâm độc, trốn trong chỗ tối rình rập cắn người một ngụm, người đê tiện như vậy, chân thần nhất định sẽ nghiêm phạt hắn…”
Mặc Cúc Liên tức giận đến bộ râu mép cũng run run, bô bô chửi lại Đạt Tháp Tháp.
Phương Tranh vuốt cằm suy nghĩ, chuyện này thật là kì quặc, lẽ ra Mặc Cúc Liên là quốc sư Đốt Quyết, mưu trí hơn người, vừa đến kinh thành liền sai người phóng lửa đốt nhà, với chỉ số thông minh của hắn lẽ ra không nên làm cái chuyện ngu xuẩn này.
Phương Tranh quay đầu hỏi Lục Hồng Văn: “Mấy quan viên Lễ Bộ các ngươi lúc đó đều ở đây sao? Chuyện gì xảy ra?”
Lục Hồng Văn cười khổ nói: “Có thể khẳng định, phòng ở bị người phóng hỏa vào giờ ngọ, chúng ta đều đang ở trong phòng ngủ, bỗng nhiên nghe được tiếng rống giận dữ ở dãy phòng của Đạt Tháp Tháp sư đoàn, chúng ta chạy tới vừa nhìn, chỉ thấy nóc phòng của họ bốc cháy, hơn nữa còn bị người bỏ thêm chất dẫn cháy, nên thế lửa lập tức trở nên rất lớn, mà cửa phòng Đạt Tháp Tháp lại bị người ta bóp ống khóa lớn bên ngoài…”
Phương Tranh ngạc nhiên liếc mắt nhìn Đạt Tháp Tháp, nghĩ thầm tiểu tử này vận khí thật xui xẻo a, người phóng hỏa rõ ràng là muốn hắn chết cháy, muốn chạy cũng không chạy được, xem ra nhân phẩm của Đạt Tháp Tháp rất có vấn đề. Tao ngộ bi thảm như vậy, thảo nào hiện tại hắn tức giận đến mức như thế.
Chỉ chỉ Mặc Cúc Liên đang bị đốt thành một miếng thịt bò chín hết tám phần, Phương Tranh hỏi: “Đạt Tháp Tháp bị đốt, còn bọn họ xảy ra chuyện gì? Phòng của họ cũng bị đốt luôn sao?”

Lục Hồng Văn xoa mồ hôi nói: “Đúng vậy, phòng của Đạt Tháp Tháp vừa cháy không bao lâu, mọi người đang ba chân bốn cẳng lo chữa cháy cứu người, lại nghe bên dãy phòng của quốc sư Đột Quyết cũng truyền đến tiếng rống giận dữ, chúng ta lại chạy tới nhìn, phòng ở của quốc sư bọn họ cũng cháy luôn, hơn nữa thế lửa cực nhanh, hầu như lập tức đốt cháy toàn bộ…”
Phương Tranh lại ngạc nhiên: “Khoan đã! Cửa phòng của Đạt Tháp Tháp bị khóa chưa mở, các người liền ném hắn một bên, chạy đến chỗ quốc sư Đột Quyết?”
Lục Hồng Văn xấu hổ cười: “Tình huống lúc đó thật sự vô cùng rối loạn, chúng ta chỉ có mấy viên quan cùng đi, lo được đầu này không lo được đầu kia, đây đúng là không có biện pháp…”
Phương Tranh đồng tình liếc mắt nhìn Đạt Tháp Tháp, người này thật đáng thương, ai kêu hắn ở ngoài thành phóng ngựa cuồn cuộn, quan viên Lễ Bộ ném hắn qua một bên chạy đi cứu quốc sư Đột Quyết, hơn phân nửa là do Đạt Tháp Tháp không được lòng người, thay đổi là Phương Tranh ở đây, phỏng chừng cũng sẽ làm như vậy…
“Sau đó hạ quan nhìn thấy tình thế không ổn, liền nhanh chóng kêu quân sĩ bên ngoài chạy vào, lúc này mới cứu được sứ đoàn Đột Quyết ra ngoài, nhưng toàn bộ phòng ở đã bị cháy sạch sẽ.”
Phương Tranh gật đầu, hắn đã hiểu rõ, việc này khẳng định là không phải người Đột Quyết làm, người Đột Quyết đâu có ngu ngốc như vậy, tự mình tìm lấy phiền phức, hơn phân nửa là người của Hoa triều làm. Đây là bọn họ muốn giá họa cho chính mình, nếu sứ giả Đột Quyết bị chết cháy, ai có trách nhiệm lớn nhất? Đương nhiên chính là Phương đại thiếu gia.
Kì quái chính là, nếu muốn phóng hỏa vì sao không đợi đến lúc buổi tối nhân lúc mọi người ngủ say thì phóng hỏa, lại đi tuyển chọn vào ban ngày?
Nghĩ thì nghĩ, Phương Tranh đương nhiên không ngốc tới mức chạy tới trước mặt người Đột Quyết thừa nhận là người Hoa triều phóng hỏa, lời này nói ra sẽ cực kì bất lợi cho việc đàm phán, theo kế này, chỉ cần quậy đục nước lần này, đổ hết lên đầu người Đột Quyết.
Phương Tranh đi tới trước mặt quốc sư và Đạt Tháp Tháp, khái hai tiếng, lời nói thấm thía: “Hai vị quý sứ, có ý kiến gì thì cứ nói, các ngươi không đến nỗi phóng hỏa thiêu phòng kiểu này chứ? Tội phóng hỏa ở Hoa triều là trọng tội, ý thức pháp luật của các ngươi thật sự quá kém, bản quan cũng không biết làm sao hướng triều đình ăn nói…”
Mặc Cúc Liên cả giận nói: “Phương đại nhân, lão phu làm việc đường đường chính chính, ta hướng chân thần thảo nguyên mà thề, việc này không phải do lão phu gây nên.”

Phương Tranh nghi hoặc quay đầu nhìn Đạt Tháp Tháp nói: “Việc này chẳng lẽ là ngươi làm? Sau đó ngươi vừa ăn cướp vừa la làng?”
Lục Hồng Văn đem lời Phương Tranh phiên dịch lại,

Đạt Tháp Tháp giống như một con sư tử kích giận ngửa đầu lên trời điên cuồng hét lớn một tiếng, sắc mặt tức giận đến biến đen biến đỏ, không khách khí hướng Phương Tranh rống lớn một tràng.
Lục Hồng Văn phiên dịch: “Hắn nói chân thần chắc chắn nghiêm phạt tiểu nhân dám nói hoang, hắn là thuần khiết, nếu như Phương đại nhân không tin hắn, hắn nguyện ý dùng chính máu mình để cọ rửa sự sỉ nhục khi bị người oan uổng.”
Trong lòng Phương Tranh thầm nghĩ tiểu nhân dối trá không phải là đang nói ta hay sao? Nhưng chân thần của các ngươi chỉ quản địa phương tại thảo nguyên thôi, còn chúng ta thuộc về Ngọc Hoàng đại đế quản hạt, chân thần các ngươi cũng không thể làm gì được ta, chuyện này đến cuối cùng cũng coi như không chụp được lên đầu ta đâu.
Phương Tranh xòe tay vô tội nói: “Hai vị đều nói không phải mình làm, nhưng không có khả năng là người Hoa triều chúng ta làm đó chứ? Nói thật, đây là cảnh nội Hoa triều, nếu thật lòng ta muốn giết chết các ngươi, hoàn toàn có thế phái quân đội đường đường chính chính mà tiêu diệt các ngươi, cần dùng loại ám chiêu đùa giỡn này hay sao? Các ngươi có biết giá cả phòng ở mắc như thế nào không? Dùng vật liệu gỗ, chạm trổ, mái ngói đều là tài liệu tốt nhất, lúc này một ngọn lửa bị đốt cháy sạch sẽ, hơn nữa còn tìm không ra hung phạm, các ngươi nói chuyện này nên làm sao bây giờ?”
Mặc Cúc Liên như cố tình nhìn Phương Tranh liếc mắt, cười nói: “Phương đại nhân, nếu hôm nay không tìm được hung phạm, việc này theo lão phu xem, coi như bỏ qua, may mà không ai thụ thương, việc này cứ giao cho nha môn các ngươi đi điều tra cho thỏa đáng.”
Phương Tranh đang chờ những lời này, nghe vậy cười tủm tỉm nói: “ Rất tốt, rất tốt.” Nói xong quay đầu hỏi Đạt Tháp Tháp: “Ngươi nói nên thế nào?”
Đạt Tháp Tháp nghe Lục Hồng Văn dịch xong, nặng nề nhìn Mặc Cúc Liên hừ một tiếng, lại nghiêng đầu sang một bên không nói chuyện, rốt cục cam chịu bỏ qua chuyện này.
Phương Tranh cười nói: “Như vậy là được rồi, nắm tay nhau, mọi người là hảo bằng hữu, một đống phòng ở mà thôi, muốn đốt thế nào thì cứ đốt, xem các ngươi ở xa tới là khách, chúng ta có tình mới gặp như đã quen, phòng ở không cần các ngươi bồi thường, cứ xem như là bổn quan tống lễ gặp mặt cho các ngươi. Ha ha, kì thật nên hòa thuận vui vẻ, giai đại vui mừng, thật tốt.”
Ngụ ý, Phương Tranh khẳng định muốn đem chuyện đốt phòng gắt gao đổ lên đầu sứ đoàn Đột Quyết.
Hai vị sứ giả nghe vậy biến sắc, suy nghĩ một chút, rốt cục nhịn xuống không tiếp tục hé răng.
Mặc Cúc Liên cười nói: “Phương đại nhân, mang đến phiền phức cho ngài, lão phu thật sự là băn khoăn, lần này xin đa tạ. Lão phu muốn hỏi một chút, về việc kết minh giữa hai nước, bao giờ bắt đầu cho thỏa đáng? Trên thảo nguyên nhiều việc bận rộn, lão phu thật sốt ruột muốn nhanh chóng kết thúc để trở về, còn thỉnh Phương đại nhân sớm thu xếp công việc bớt chút thì giờ thương nghị.”

Phương Tranh lầm bầm hai tiếng nói: “Hôm qua quý sứ mới đến, việc đàm phán hà tất nóng lòng nhất thời? Hoa triều ta có câu tục ngữ, gọi là “nóng lòng cũng không ăn được hết đậu hũ nóng”, đậu hũ, các ngươi có ăn qua chưa? Mềm, trơn trơn… Được rồi, các ngươi còn chưa kiến thức qua sinh hoạt tiêu khiển của Hoa triều chúng ta phải không? Buổi tối ta mang các vị đi đến Tần Hoài dạo chơi, nơi đó ánh trăng rất tròn, đậu hũ ăn cũng rất ngon…”
Mặc Cúc Liên nhìn thấy tên tiểu tử láu cá này đông kéo tây lôi, không nói thẳng khi nào sẽ đàm phán, trong mắt không khỏi hiện lên tia ảo não.
Đạt Tháp Tháp lúc này lại nói một tràng tiếng Đột Quyết, Lục Hồng Văn phiên dịch: “Hắn nói Mặc Xuyết đại Khả Hãn là Hãn vương tôn quý nhất của đại thảo nguyên, người Hoa triều kết minh với bọn họ mới có khả năng đạt được chỗ tốt chân chính nhất.”
Phương Tranh phe phẩy tay cười nói: “Hiện tại không phải thời gian nói chuyện này, ha hả, hai vị quý sứ, bổn quan dàn xếp chỗ ở cho các ngươi lần nữa, nơi này không còn ở được, hai vị quý sứ nên rửa mặt chải đầu một chút, dáng dấp hiện tại của các ngươi ra ngoài sẽ hù dọa các tiểu hài tử đó…”
Nói xong Phương Tranh lệnh cho vài tên quan viên Lễ Bộ bắt đầu an bài nơi khác cho hai sứ đoàn Đột Quyết, Phương Tranh cố ý phân phó, không nên an bài họ ở cùng một chỗ, hay nhất là cách xa nhau một chút, đỡ phải khi nhàn hạ họ lại kéo bè kéo lũ đi đánh nhau.
Phân phó xong, Phương Tranh cáo từ hai vị sứ giả Đột Quyết, trước khi đi, Mặc Cúc Liên kéo hắn sang một bên, mỉm cười nói: “Phương đại nhân, lão phu muốn hỏi một chút, ngươi có đắc tội với người nào trong triều đình Hoa triều hay không?”
Phương Tranh ngẩn người: “Có ý tứ gì?”
Mặc Cúc Liên nhìn thoáng qua Đạt Tháp Tháp, cười nói: “Hôm nay vụ cháy nhà này có chút kì quặc, lão phu khẳng định, không phải người Đột Quyết chúng ta gây nên, ha hả, Phương đại nhân, đây là có người muốn giá họa cho ngươi nha.”
Phương Tranh cả kinh, lão nhân này quá tinh minh rồi, từ một chút dấu vết cũng nhìn ra nhiều nội tình như vậy, lão nhân này thật khó đối phó a.
Mặc Cúc Liên nói xong những lời này, mỉm cười vỗ vỗ vai Phương Tranh, cáo từ bước đi.
Phương Tranh ngây người tại chỗ hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần, bỗng nhiên nhớ tới điều gì, Phương Tranh đuổi theo hô to: “Ai, buổi tối các ngươi đến Tần Hoài ngắm trăng hay không? Đừng khách khí, hoàng thượng chúng ta mời khách…”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện