Đồng thời hắn cũng hiểu được, làm sát thủ cũng chỉ là cầu tài, một không oán hai không thù, người ta dựa vào cái gì mà giúp ngươi đánh nhau giết người? Đương nhiên còn phải nhìn vào mặt mũi của ngân phiếu, cho nên sát thủ ái mộ tiền tài cũng vô cùng hợp lý, một sự việc thực phù hợp với lo-gic.
Nhưng hôm nay Phương Tranh mới phát hiện, vị sát thủ ca ca này ái mộ ngân phiếu đến mức khiến cho kẻ khác phải giận sôi gan, không đủ tiền mà hắn lại có thể tình nguyện cùng khổ chủ thi nhau bỏ chạy, không thể khinh thường vị sát thủ trước mặt này được, không quản đến thể diện như hắn thì cần phải có bao nhiêu dũng khí mới có thể làm được a? Nói chạy liền bỏ chạy không một chút do dự, Phương Tranh suy đi nghĩ lại, thay đổi bản thân mình là hắn, chỉ sợ cũng chưa chắc có thể đảm đương nổi việc này.
Nói thì chậm nhưng nhưng suy nghĩ này cùng chi lóe lên ở trong đầu của Phương Tranh.
Tình huống hiện giờ, khi Phương Tranh nghe sát thủ ca ca nói chưa đủ tiền, tâm thần chấn động, dưới chân liền trượt dài ngã sấp mặt xuống đất. Phía sau hai mươi mấy tên lưu manh như hung thần ác sát càng lúc càng tiến gần, nhìn bộ dạng của bọn chúng, tựa hồ như bọn chúng muốn xé tan Phương Tranh ra thành từng mảnh nhỏ.
Đằng trước...vị sát thủ ca ca lương tâm đã vứt cho chó ăn, chỉ cần tiền mà không quan tâm đến sĩ diện kia, vẫn đang chạy thục mạng không thèm quay đầu lại, tư thế tuyệt đẹp, cước bộ như bay.
Phương Tranh tuyệt vọng thở dài, xem ra không thể trông cậy vào hắn, đám lưu manh càng ngày càng sần, khóe miệng của bọn chúng lộ ra một nụ cười độc ác, quyền đầu nắm chặt khiến cho các khớp xương kêu lên răng rắc, tiếp theo không một tiếng động cả đám phóng lên, đem Phương Tranh bao vây ở giữa.
Phương Tranh nhắm mắt, mạng ta xong rồi! Lần này phỏng chừng sẽ bị đánh đến mức ngay cả mẫu thân cũng không nhận ra được. Hiện giờ hắn thực sự cảm thấy hối hận, đáng nhẽ không nên trêu chọc bọn chúng, chỉ hảo hảo đứng nhìn náo nhiệt mà thôi, như thế nào đứng xem náo nhiệt cùng gặp phải phiền toái? Sau này....Ai, nếu như còn có sau này, không bao giờ ta đứng lại xem náo nhiệt nữa.
Phương Tranh gục trên mặt đất, ngẩng đầu quan sát chung quanh, thấy phía trước đã không còn đường rút lui, hai mươi mấy tên lưu manh giống như tường sắt bao bọc kín không một kẽ hở, cả đám đều nhe răng trợn mắt nhìn Phương Tranh cười cười. Hiện giờ Phương Tranh cảm tưởng mình tựa như một con chuột bị hơn hai mươi con mèo bao vây, nhăm nhe muốn cắn nát hắn ra thành từng mảnh vụn, có thể nào hắn lại không sợ hãi đây?
Phương Tranh lâm vào tình cảnh này, không khỏi ngửa mặt lên trởi thở dài, không thể tưởng tượng bổn thiếu gia anh hùng một đời, đến cuối cùng lại rơi vào trong tay của đám lưu manh côn đồ ngoài đường....không? Mọi chuyện là do tên sát thủ ham tiền kia, nếu không phải hắn sống chết đòi tiền, bổn thiếu gia đâu đến nỗi bị rơi vào trong hoàn cảnh như thế này?
Làm sao bây giờ? Với tính cách của Phương đại thiếu gia, đương nhiên chỉ có một biện pháp----Cầu xin tha mạng, chỉ đứng coi náo nhiệt nhiều lời nói mấy câu thôi mà, nhất định bọn chúng sẽ không chỉnh lý quá phận.
Ngẩng đầu lên chứng kiến những cặp mắt hổ sát sao dán chặt vào thân hình của hắn, Phương Tranh không khỏi rùng mình một cái.
Phương Tranh lấy lòng hướng bọn họ cười cười, dạo đầu một câu khách sáo: "....Gì kia…Không khí thực loãng a, ha ha…"
Còn chưa kịp nói hết, tình huống liền xảy ra biến hóa, chỉ nghe những tiếng kêu thảm thiết của vài gã lưu manh đứng ở vòng ngoài, sau đó tựa hồ như bị ném văng đi, cả người nặng nề rơi xuống đất, tiếng trầm đục bình bịch liên tiếp nhau vang lên. Ngay sau đó đám lưu manh không quản đến Phương Tranh, sôi nổi hướng một người ở phía khác đánh tới.
Phương Tranh lau mồ hôi lạnh trên đầu, tập trung nhìn, người phóng đến cứu hắn không phải ai khác, chính là sát thủ ca ca đã chấp nhận quay lại.
Phương Tranh vui mừng quá đỗi, đang lăn lốc trên mặt đất liền đứng bật dậy, hô lớn: " Lương tâm của ngươi rốt cuộc cùng bị chó trả về rồi!"
Sát thủ ca ca lạnh lùng nhìn hắn một cái, tức thì động thủ với đám lưu manh, không hề có một động tác ngưng trệ, trận so găng này có một thế lực cường hãn thứ ba nhúng tay vào liền chấm dứt, toàn bộ đều quỳ rạp trên mặt đất rên rỉ. Sát thủ ca ca kết thúc xong công việc, tiện tay phất bụi trên áo, tựa như đám lưu manh này cũng giống những hạt bụi nhỏ bé, không hề để vào trong tầm mắt.
Sau đó sát thủ ca ca bước đến trước mặt Phương Tranh, khẽ vươn tay nói: " Tổng cộng hai mươi ba người, một người ngã ba mươi lượng, tất cả là sáu trăm chín mươi lượng, mau trả tiền."
Phương Tranh hơi giật mình nhìn sát thủ trong chốc lát, năng lực nhẩm tính của người này không sai, nhưng hắn một có nghĩa khí giang hồ, lại tham tài như thế, người này không nên làm sát thủ.
Chỉ một vào gã lưu manh chưa ngã, hắn cùng đã sợ tới mức ngơ ngẩn không dám nhúc nhích, Phương Tranh nói: " Hắn thì sao?"
Sát thủ ca ca quay đầu nhìn tên lưu manh liếc mắt một cái, nhíu mày, đang định bước lên phía trước đem tên lưu manh còn lại thu thập.
Phương Tranh nhanh chóng quát to một tiếng: " Chậm đã!"
Nói xong Phương Tranh nhanh như chóp phóng xẹt qua bên người sát thủ ca ca, lăng không song phi một cước hoàn mỹ, đem tên lưu manh cuối cùng đánh ngã xuống mặt đất. Đồng thời trong lòng nhẹ nhàng thở dài, may mắn bản thân phản ứng mau lẹ, tự mình đánh ngã hắn, giảm đi được ba mươi lượng bạc, sung sướng vô cùng.
Sau khi gã lưu manh ngã xuống đất mới phát ra một tiếng " ui da!" tiếp theo biểu tình hoảng sợ nhìn Phương Tranh, có thể thấy được lực đạo mà Phương Tranh đá hắn không lớn, hắn theo đà ngã xuống phỏng chừng hơn phân nửa là sợ uy của sát thủ ca ca.
Phương Tranh nhảy lên người của gã lưu manh, lục lọi một hồi, nhưng không tìm được binh khí tiện tay giấu trong người của hắn, cuối cùng đem chính chiếc giày của mình ra, nắm chặt trong tay hung hăng nện lên mặt của gã lưu manh, miệng còn không ngừng giáo huấn: " Cái đồ không có giáo dục! Cái đồ không có giáo dục! Tuổi còn trẻ mà đã đi làm lưu manh đầu đường xó chợ, súc sinh đội lốt người, không biết vô liêm sỉ, không có tiền đồ, không có lòng cầu tiến, không có hy vọng cho tương lai."
Nói một câu lại đập thẳng một cái vào mặt, khiến cho gương mặt của gã lưu manh sưng vù lên như heo, không ngừng kêu la thảm thiết, cầu xin Phương Tranh tha mạng.
Sát thủ ca ca không đành lòng, vỗ bả vai của Phương Tranh, đưa cho hắn một thanh tiểu đao: " Ngươi giết hắn luôn đi."
Phương Tranh giáng thêm vài cái nữa mới thỏa mãn tâm nguyện, lúc này đứng dậy xỏ giày vào, trừng mắt lớn tiếng nói: " Trả tiền đây!"
Nói xong không tình nguyện thò tay vào trong người móc ngân phiếu, miệng bất mãn la hét: "…Không thể đánh vài cái cho hả giận hay sao? Ngươi chạy trốn để ta lại một mình, ta còn chưa tính toán với ngươi đâu...."
Sát thủ ca ca lạnh lùng nói: " Ta không có chạy trối chết, bởi vì lúc đó chúng ta không thỏa thuận được giá cả, đương nhiên phải phân biệt giới tuyến."
Phải chăng người này ở cùng bổn thiếu gia đã lâu, cho nên bản tính của hắn cũng trở nên vô sỉ giống như bổn thiếu gia…
Hai người đứng tranh luận ở giữa đương trường, giữa một đám lưu manh đang lăn lộn trên đất, không hề cố kị.
" Bảy trăm lượng, trả lại ta tiền thừa!"
" Ta không có tiền lẻ, lần sau bù cho ngươi."
" Không mang theo sao, không được, bằng không ngươi trừ chín mươi lượng số lẻ kia đi cho tròn...
"Không được!"
" Tại sao ngươi lại thế? Vậy ngươi thối lại cho ta mười lượng đi."
" Hiện giờ không có!
“…”
Hai người đang cò kè mặc cả, chợt nghe thấy tiếng bước chân chỉnh tề.
Phương Tranh nhìn lại theo tiếng động, chỉ thấy một đám nương tử quân xếp thành hai đội, đang hướng phía hắn đi tới, người đầu lĩnh không phải ai khác chính là Trường Bình, còn có thêm hai gã bộ khoái trong tay cầm sài đao xích sắt đi theo phía sau của Trường Bình.
Trường Bình vừa nhìn thầy Phương Tranh liền cao hứng, không hề e ngại nam nữ thụ thụ bất thân, nắm lấy cánh tay Phương Tranh cười nói: " Làm sao ngươi lại ở chỗ này?"
Phương đại thiếu gia vừa mới bị dọa một trận kinh hoảng, sau đó lại bị mất bạc cho nên tâm tình không được tốt lắm, nghe vậy tức giận đáp: " Như thế nào ta không thể ở chỗ này? Hôm nay thiếu chút nữa ngươi đã trở thành quả phụ rồi, có biết hay không?"
Trường Bình cả kinh nói: " Có chuyện gì?"
Quay đâu nhìn lại đám lưu manh lăn lộn ở trên mặt đất, Trường Bình chợt nói: “ Nghe bộ khoái nói ở đây có người đánh nhau, nguyên lai là ngươi nha, ngươi có bị thương ở chỗ nào không?"
Phương Tranh trừng mắt nhìn hai gã bộ khoái đang cúi đầu, lườm một cái. Hai gã ăn hại này, chờ sự tình giải quyết xong xuôi mới dám xuất đầu lộ diện, cùng đám cảnh sát Hongkong ở thời tiền thế cũng giống như nhau, nếu trông cậy vào bọn hắn cứu bổn thiếu gia, chỉ sợ lúc đó đã trở thành tàn hoa bại liễu rồi.
Trường Bình hai con ngươi linh lợi đảo một vòng, tức thì minh bạch tất cả mọi chuyện, căm tức quay người bước lại gần đám lưu manh, cái miệng nhỏ nhắn đã lâu chưa nói tục, trào ra như tức nước vờ bờ: " Con mẹ các ngươi! Lão nương....Các ngươi dám cậy đông hiếp ít, người đâu! Thu thập đám hỗn đản này cho lão nương!”
Đội nương tử quân lĩnh mệnh, đồng thời bước lên phía trước, phân biệt mỗi người một gã, cũng không quản đến thương thế lúc trước của đám lưu manh hôn mê hay không hôn mê. Chân ngọc nhấc lên, hướng trên người của đám lưu manh mà loạn đả.
Trong lúc nhất