Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Điều tra


trước sau

Phương Tranh lâm vào trầm tư.
Việc ám sát mãi cho đến bây giờ còn chưa được điều tra rõ, lúc này rốt cục đã có chút đầu mối. Chuyện này lẽ ra không nên là Phan thượng thư làm, cả triều văn võ đều biết chính mình cùng hắn không hợp, nếu hắn dám trước mặt bao người mướn sát thủ, thì cũng thật quá kiêu ngạo, Phan thượng thư là lão gian hoạt lăn lộn mấy chục năm trong triều đình, không có khả năng lại sử dụng loại chiêu thức ngu ngốc này. Thế nhưng trái lo phải nghĩ, bổn thiếu gia ngoại trừ Phan thượng thư ra, thật sự là chưa từng đắc tội người khác.
Thái tử? Mình không có trêu chọc hắn, hắn vì sao muốn giết ta? Hoàng thượng? Càng không thể, bổn thiếu gia đã sắp làm con rể của hắn, nào có đạo lý cha vợ đi giết con rể?
Nhu nhu lên huyệt thái dương, Phương Tranh thở dài, không cần làm chức quan rách nát này mới tốt, an an phận phận kiếm chút tiền, cưới mấy lão bà xinh đẹp, trải qua cuộc sống thiếu gia ăn chơi trác táng? Làm sao lại gặp phải loại chuyện phiền lòng như thế này?
Trần đại nhân nhìn thấy Phương Tranh lúc thì lắc đầu thở dài, lúc thì nhăn mặt khổ sở, tâm trạng không khỏi căng thẳng, chẳng lẽ ta vỗ mông ngựa, lại vỗ trúng đùi ngựa sao? Có lẽ trong việc ám sát còn có tin tức bí mật gì đó không thể cho người ngoài hay biết? Nếu như thực sự là như vậy, chính mình xem như đã gặp rắc rối.
" Phương đại nhân, Phương đại nhân!"
Phương Tranh bị gọi đến tỉnh lại: " Ân, a? Làm chi?"
Trần đại nhân cẩn thận hỏi thử: " Phương đại nhân, việc này tiếp tục tra xuống, hay nên ngừng lại? Ngài cho một chủ ý, hạ quan...Khái, bổn quan làm theo là được."
" Tra! Đương nhiên phải tra! Nếu không bổn thiếu gia xem như bị người truy siết oan uổng một hồi hay sao? Nhất định phải điều tra ra căn nguyên của kẻ phạm tội!"
Nhớ tới một đao ở mông, Phương Tranh đầy một bụng hỏa. Hại mình phải mất không ít nước bọt với Yên Nhiên và Tiểu Lục, tận tình khuyên bảo nói cho hai nàng vết sẹo là huân chương của nam nhân, không quan tâm huân chương nằm ở đâu, đều là huân chương! Yên Nhiên và Tiểu Lục hỉ hả cười, cũng không biết chuyện bịa đặt ma quỷ của mình có được hai nàng tin tưởng hay không...
" Phương đại nhân xin yên tâm. Bổn quan trở về sẽ lệnh cho bọn bộ khoái nhanh chóng tra rõ vụ án. Nhất định ở trong thời gian ngắn nhất điều tra rõ ràng. Trần đại nhân thấy Phương Tranh xác định chỉ thị, rốt cục thả lỏng tâm tình, nhanh chóng vỗ ngực bảo chứng. Đương nhiên, nếu như vụ án liên lụy tới một ít đại nhân vật không thể trêu vào, Trần đại nhân dùng " thời gian ngắn nhất" cũng sẽ biến thành kéo dài vô thời hạn. Sống trong quan trường mọi việc đều phải an toàn thuận lợi mới là thủ đoạn lợi hại nhất.
Phương Tranh chắp tay cười nói: " Vậy đa tạ Trần đại nhân. Hạ quan thật sự là cảm kích vạn phần. Trên đời này quan viên có trách nhiệm như Trần đại nhân thật sự là quá ít. Trở về ta phải nói vài lời với hoàng thượng, nhượng hoàng thượng có được một ấn tượng thật tốt với ngươi."
Trần đại nhân nghe vậy vui mừng, trước đây vài ngày khi nhi tử của Hộ Bộ Lưu thị lang bị đánh, hoàng thượng tại kim loan điện giận tím mặt, đưa vị chủ trì trị an kinh thành như hắn mắng cho một trận. Thậm chí còn hạ hắn xuống một cấp, làm hắn mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ, dù là một giấc ngủ cũng không yên. Phương Tranh là tâm phúc của hoàng thượng, nếu như Phương Tranh nguyện ý ở ngay trước mặt hoàng thượng vì hắn nói tốt vài câu. thì mũ cánh chuồn trên đầu hắn phỏng chừng sẽ giữ được.
" Đa tạ Phương đại nhân. Đa tạ! Hạ quan thật sự vô cùng cảm kích ngài!" Quan phụ mẫu tứ phẩm trong kinh thành lại tự xưng " hạ quan" đối với một quan viên ngũ phẩm, nói xong phi thường khéo léo tự nhiên, phảng phất như ở trước mặt Phương Tranh, hắn vốn là " hạ quan" không có chút nào không được tự nhiên.

Sau một trận ca tụng công đức, Phương Tranh lâng lâng tiễn Trần đại nhân ra cửa lớn. Đương nhiên, Trần đại nhân cũng đưa lên " một chút lòng thành". Phương Tranh giả vờ thoái thác một phen, cuối cùng thịnh tình không thể chối từ mà nhận lấy.
Trở về tiểu viện, trong miệng Phương Tranh không ngừng nhắc tới tên Noãn Xuân Các. Trần đại nhân báo lại tin tức là từ thanh lâu này truyền ra, thủ hạ bộ khoái của hắn thiết lập án tuy rằng lợi hại hơn mình, thế nhưng kẻ thụ hại như Phương Tranh thật rõ ràng, việc này khẳng định sẽ liên quan đến một quan viên trong triều, thậm chí là nhân vật cao tầng quyền thế, dù thủ hạ của Trần đại nhân có tra được gì, phỏng chừng cũng không dám tuyên dương ra ngoài, tra ra gì đó hơn phân nửa sẽ đột nhiên ngừng lại, nếu muốn biết chân tướng rõ ràng, thì phải dựa vào chính mình. Cho nên nói, cầu người không bằng tự cầu mình.
Quyết định xong chủ ý, Phương Tranh ngẩng đầu nhìn lên sắc trời, lúc này đã lên đền, trăng non vừa lên, trên bầu trời đầy sao, chính là thời gian thật tốt để ỷ ôi hồng thúy, cùng hoa tươi triền miên.
Trở về phòng thay đổi quần áo, Phương Tranh mang theo sát thủ ca ca đi ra cửa, thẳng đền Noãn Xuân Các.
" Ai, sát thủ ca ca, hôm nay xảy ra chuyện gì ngươi nên hảo hảo bảo hộ ta, địa phương chúng ta đến thật không quá an toàn..." Phương Tranh đối với võ nghệ của sát thủ ca ca vô cùng tự tin, nhưng đối với nhân phẩm của hắn thì không có lòng tin, cho nên ở trên đường dặn dò trước. Nếu lại phát sinh cố chủ lần sát thủ song song chạy trốn, Phương Tranh thật sự là muốn phát cuồng.
" Nơi đó có người muốn giết ngươi sao?" Sát thủ ca ca nhíu nhíu mày.
Phương Tranh cười tủm tỉm nói: " Nơi đó có người thương lượng muốn giết ta."
Sát thủ ca ca cau mày liếc mắt nhìn hắn, phân không rõ rốt cục là hắn nói thật hay nói giỡn.
Trên đường có một tiểu hài tử khoảng năm sáu tuổi hướng Phương Tranh đi tới, trong tay tiểu hài tử cầm một món đồ ăn làm bằng đường, tiểu hài tử thỉnh thoảng vươn đầu lưỡi liếm một chút, dáng dấp cực kỳ vui sướng.
" Hắc, dường như thật lâu không nếm qua đồ ăn vặt làm bằng đường rồi." Phương Tranh ước ao nhìn tiểu hài tử, trong mất hiện lên vài phần hoài niệm, thời gian kiếp trước đối diện nhà có một tiệm làm thức ăn vặt bằng đường, khi còn bé Phương Tranh thích nhất là chạy đến nơi đó nhìn chăm chú vào những món ăn bằng đường do đầu bếp dùng tay nghề tuyệt diệu làm ra, đủ loại hình dáng động vật hay người, hơn nữa còn làm giống như đúc, trông rất sống động. Nhiều năm như vậy, vẫn không có cơ hội thưởng thức lại mùi vị của loại kẹo đường này...
Lấy lại bình tĩnh, Phương Tranh hướng tiểu hài tử trước mặt trầm giọng quát: " Ai, tiểu hài nhi! Đứng lại!"
Tiểu hài tử nghe vậy bật người khựng lại, sợ hãi nhìn Phương Tranh, khuôn mặt nhỏ nhắn mờ mịt, có vẻ lúng túng.
Phương Tranh nhìn tiểu hài tử lộ ra dáng tươi cười tà ác, không một lời phân trần, chộp lấy kẹo đường trong tay tiểu hài tử, dưới ánh mắt khó tin kinh ngạc của tiểu hài tử, Phương Tranh thản nhiên liếm liếm kẹo đường ăn, hương vị cũng không tệ lắm.
Hướng tiêu hài tử phất phất tay, Phương Tranh ngông nghênh nói: " Ngươi đi được rồi." Nói xong Phương Tranh vừa liếm kẹo đường vừa tiếp lục đi tới, không chút nào để ý tiểu hài tử đang bật khóc cực kỳ bi thương.

Sát thủ ca ca cau mày, môi mấp máy vài cái, muốn nói gì đó, sau lại cũng không nói. Nhưng hắn lại bước lui ra cách xa Phương Tranh vài bước, tựa hồ cùng người vô sỉ như thế đi chung một chỗ, hắn cảm thấy có điểm vô cùng xấu hổ, trong ánh mắt nhìn Phương Tranh, cũng tràn ngập khinh bỉ...
Phương Tranh đắc ý cười, ta khi dễ tiểu hài nhi, vậy thì sao? Lúc thiếu gia bị tiểu công chúa khi dễ thì các ngươi có ai đồng tình ta? Cứ khinh bỉ ta đi, người khinh bỉ ta đã nhiều như vậy, ngươi tính là gì?
Noãn Xuân Các cũng không xa Phương phủ, Phương Tranh liếm sạch kẹo đường thì hai người đã tới cửa Noãn Xuân Các.
Quy mô của Noãn Xuân Các không nhỏ, ba tầng lầu, chiếm phương viên mấy trăm trượng đã lên đèn, là thời gian mở rộng cửa buôn bán, bên ngoài cửa đã sớm treo cao đèn lồng đỏ thẫm, quy công đón khách đang khom người đúng ngay cửa, trên mặt mang đầy dáng tươi cười thật chức nghiệp.
Nhìn thấy Phương Tranh, trên mặt quy công vui vẻ, bước lên vài bước nghênh đón, cười lấy lòng nói: " Đây không phải là Phương thiếu gia đó sao? Ngài đã hơn nửa năm không tới, mời vào..."
Phương Tranh ngẩn người, thu hồi cây quạt trong tay, chỉ vào mũi mình hỏi: " Biết ta?"
Quy công cười nói: " Sao ngài nói vậy, trước đây ngài là khách quen của Noãn Xuân Các, còn nhớ không? Hôm đó ngài uống say ở chỗ này, nói muốn mua hết toàn bộ cô nương của chúng ta,

từ nay về sau ở mãi không ra khỏi đây, cho các cô nương chỉ hầu hạ ngài, không hổ là Phương thiếu gia, nói ra cũng thật là đại khí..."
Phương Tranh nghe vậy lập tức hiểu rõ, quy công nói không phải là hắn, mà là tiền thân của hắn tên bại gia tử xui xẻo kia, Phương thái tuế.
Chậc chậc, tiểu tử kia trước đây cũng thật là phong lưu, ở mãi trong thanh lâu không ra, nhượng các cô nương thay phiên hầu hạ hắn, đại khái đó là mộng tưởng của nam nhân đi? Nhưng thiếu gia so với hắn thì cường hơn, lời hắn nói với ta mà nói, đã không còn là mộng tưởng rồi. Tỉ mỉ tính tính, mấy ngày làm chiến dịch " tảo hoàng", nhân cơ hội mua xuống vài thanh lâu không có bối cảnh, hôm nay bổn thiếu gia là ông chủ của mấy thanh lâu, muốn tìm cô nương bồi tiếp đã là chuyện quá nhỏ.
Nghĩ tới đây, Phương Tranh không khỏi có chút tự hào, bản thân làm quan muốn phát tài, còn tìm vài lão bà tốt, trong đó thậm chí còn có một người là công chúa, ai có bản lĩnh làm được như ta?
" Phương thiếu gia, tiểu nhân nghe nói ngài đã làm quan rồi?" Quy công cẩn thận hỏi, Phương Tranh gật đầu, quy công vội vàng hướng Phương Tranh hành lễ: " Tiểu nhân chúc mừng ngài! Nguyên lai đại quan hiến kế cho triều đình, cùng người Đột Quyết đàm phán đúng là ngài, ai nha, thật sự là khó lường!"
Phương Tranh đắc ý cười: " Oa ha ha, không tính là gì, không là gì, trước đây nói qua có thể xem như là tính toán, ngày khác đem Noãn Xuân Các của các ngươi mua về, sau đó cho chưởng quỹ của các ngươi đi làm quy công, còn ngươi đi làm chưởng quỹ..."
Quy công sợ đến cả người run lên, vẻ mặt đau khổ nói: " Phương thiếu gia, ngài đừng hại tiểu nhân, lời này nếu để cho chưởng quỹ nghe được, tiểu nhân sẽ chết chắc..."

" Không có tiền đồ! Không muốn làm đầu bếp thì phải làm quản lý, chưa từng nghe qua những lời này sao?" Phương Tranh đối với kẻ không có chí lớn rất là khinh bỉ.
Quy công một đường nịnh hót, đưa Phương Tranh và sát thủ ca ca vào cửa, Phương Tranh đưa mắt đảo qua, thấy bên trong đại sảnh vắng vẻ, nhờ phúc của Lưu thị lang, sinh ý mấy ngày nay quạnh quẽ rất nhiều.
Nhấc chân lên lầu, quy công đưa hai người vào một gian phòng, sau đó cúi người cười nói:" Hôm nay Phương thiếu gia gọi vài cô nương đến hầu rượu, hay gọi hoa khôi nương tử đến hát cho ngài nghe?"
Đi đến chỗ nào cũng có hoa khôi, Phương Tranh không khỏi nhớ tới Yên Nhiên, có phải sau lưng các hoa khôi, đều có một đoan hồi ức chua xót thê lương?
Phương Tranh lắc đầu cười nói: " Khoan hãy gọi cô nương, cho ta một bàn rượu và thức ăn, sau đó không còn chuyện của ngươi nữa." Nói xong móc ra ngân phiếu một trăm lượng, vỗ mạnh lên bàn. Quy công tiếp nhận ngân phiếu, vừa thấy hai mắt cười đến nở hoa, vội vàng gật đầu đi xuống an bài.
Phương Tranh và sát thủ ca ca ngồi trong phòng, sát thủ ca ca vẫn bất động, gương mặt không chút biểu tình uống trà.
Phương Tranh chà xát bàn tay, cười nói: " Sát thủ ca ca, có muốn gọi một cô nương cho ngươi không?"
Không cần."
" Ngươi chưa bao giờ gần nữ sắc sao?" Phương Tranh đối với cuộc đời của sát thủ có chút hiếu kỳ.
Sát thủ nhắp một ngụm trà, không để ý đến hắn.
Phương Tranh năn nỉ nói: " Nói một chút đi, ai, nếu ngươi chưa từng gần nữ sắc, lúc cần thì làm sao bây giờ?" Trọng tâm câu chuyện này rất cấm kị, dù cho người hiện đại, cũng không thể không biết xấu hổ trả lời.
Sát thủ ca ca sầm mặt, lạnh lùng nói: " Không cần, ta chỉ luyện công."
Phương Tranh liếc mắt nhìn sát thủ, người này, không biết có phải hắn đang luyện quỳ hoa bảo điển hay không, ân, càng nghĩ càng có thể, chỉ có thái giám mới thích bạc mà không thích mỹ nữ...
Rượu và thức ăn chuẩn bị xong, quy công cười lấy lòng lui xuống.
" Ai, sát thủ ca ca, ngươi ngồi đây ăn uống, ta đi ra ngoài một lát, nếu có nguy hiểm, ta sẽ lớn tiếng kêu to, ngươi nhanh tới cứu ta." Phương Tranh nhấc chân liền đi, hắn muốn nhìn xem chung quanh, thử xem Noãn Xuân Các và thích khách có quan hệ gì, có lẽ thích khách lựa chọn Noãn Xuân Các bàn chuyện, chỉ là ngẫu nhiên?
" Chờ một chút." Sát thủ sắp thức ăn, vùi đầu ăn nhanh, Phương Tranh quay đầu lại, sát thủ giơ đũa chỉ vào bàn rượu và thức ăn, dù đang nhai vẫn ung dung hỏi: “ Nhưng thứ này đều trả tiền rồi sao?"

“…”
Ra khỏi phòng, Phương Tranh phe phẩy quạt đi lại chung quanh, chuyển thế đầu thai đã lâu như vậy, cuối cùng hắn cùng biết làm sao biểu hiện ra khí chất của một người, khi ra cửa từng thời khắc đều cố ý mặc loại trang phục dáng dấp như công tử hào hoa, quý khí lại không phô trương phụ tùng phối hợp trên người mặc dù không nổi bật, nhưng có thể nhìn ra chỗ sang quý bất phàm. Phương đại thiếu gia vốn tướng mạo không kém, ăn mặc như thế, thật ra hấp dẫn không ít ánh mắt ái mộ, có câu tục ngữ rất có đạo lý, trẻ con thích sao, chị gái và em gái lại thích cười, huống chi vị tiểu công tử này vừa nhìn lại là một ngôi sao thật lớn, có thể nào không làm cho người ta trong lòng nảy sinh vui mừng?
Phương Tranh giống như một con gà trống kiêu ngạo, khoan thai đi trong Noãn Xuân Các, thỉnh thoảng bắt chuyện với những cô nương đi ngang qua. Các cô nương thấy vị công tử trẻ tuổi tuấn tú bắt chuyện, đều vui mừng hớn hở, có thể trải qua một đêm với vị công tử này, cảnh đẹp ý vui không nói, bạc khẳng định cũng sẽ không ít. Trong lúc nhất thời khăn tay, ánh mắt đưa tình, giày thêu, như mưa hướng trên đầu Phương Tranh rơi xuống, thỉnh thoảng còn rơi cả cái yếm thơm nức mũi.
Phương Tranh cười thật hài lòng, thậm chí rất đắc ý: " Kỵ mã ỷ tà kiều, mãn lâu hồng tụ chiêu.", lúc này không phải có ý tứ đó sao? (*:tả cảnh, cưỡi ngựa tựa bên cầu, váy hồng vẫy khắp lầu)
Mỹ nhân ân trọng, Phương Tranh nhất thời quên hết tất cả, nhặt lên một cái yếm màu đỏ? Sắc mị mị cười nói: " Đây là của vị tỷ tỷ nào nha? cẩn thận bị lạnh, tiểu đệ đến giúp ngươi mặc vào được không?"
Các cô nương đều cười duyên ào lên, trong Noãn Xuân Các nhất thời một mảnh liếc mắt đưa tình, kiều diễm lan ra.
Đối mặt những gương mặt như hoa của các cô nương, Phương Tranh dùng sức lắc đầu xoa xoa mặt, âm thầm nhéo vào đùi một cái, lãnh tĩnh, lãnh tĩnh! Thiếu gia tới chỗ này để làm chính sự, thế nào vừa thấy mỹ nữ đã quên hết? Đúng là tên Mập Mạp đã làm ta hư hỏng theo hắn rồi.
Tìm một lý do, Phương Tranh bỏ chạy trối chết trong ánh mắt lưu luyến của các cô nương, tìm một gian phòng không bóng người đi vào.
Dựa lưng vào cửa, Phương Tranh suy nghĩ, đi đến chỗ này điều tra tin tức, nên bắt tay từ chỗ nào đây?
Thật là khó hiểu, những nhân vật trong tiểu thuyết khi muốn biết tin tức gì, tùy tiện tìm một chỗ ngồi, tin tức sẽ tự động đưa vào lỗ tai hắn. Thiếu gia bận rộn lâu như vậy, thế nào đến bây giờ còn chưa có được chút manh mối?
Lấy lại bình tĩnh, Phương Tranh giật cửa phòng đi ra ngoài, lúc này Phương Tranh thu lại rất thấp, tận lực cúi thắp đầu, có vẻ sợ hãi rụt rè, đi tới một góc âm u, Phương Tranh bỗng nhiên nghe được trong một gian phòng truyền đến thanh âm nam nhân.
" Đừng qua đây, nếu còn qua ta la lên đó..." Trong thanh âm tràn ngập sợ hãi và run rẩy.
Tiếp theo là thanh âm một nữ từ: " Ha ha ha, ngươi kêu đi, ngươi kêu nát họng cũng không ai tới cứu ngươi.."
Phương Tranh nghe vậy thiếu chút nữa té ngã tại chỗ.
Hai người này tạo phản hay sao?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện